Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 107: Chương 107: Cái chết của La Liên (1)




“Đừng làm mệt quá, người ta sẽ đau lòng đấy.”

“Ngọc Ngọc em cũng phải chú ý nghỉ ngơi, lavender của Provence nở đẹp chứ.”

“Vâng, giờ đang là thời điểm nở nhiều nhất, khắp núi đồi đều là hoa, gió nhẹ thổi, hệt như một biển màu tím, đẹp cực kỳ, rất muốn cùng ngắm với Minh Húc, hàng ngày ngắm mặt trời mọc rồi lặn ở Provence…”

Lâm Ngọc bắt đầu nói nhớ anh.

“Ừ, ba năm sau, chúng ta mỗi ngày đều sẽ cùng ngắm mặt trời mọc rồi lặn. Ngọc Ngọc, em cố gắng lên, nâng cao khả năng thiết kế của mình, tới lúc ấy, ông nội sẽ dễ dàng chấp nhận em.”

“Ừm, em biết rồi, em sẽ cố gắng.”

Trong giọng của Lâm Ngọc có phần tủi thân.

Cô không rõ, tại sao người nhà họ Kiều lại không thích cô đến thế, kể cả em gái của Kiều Minh Húc, Kiều Mai Kim, họ đều có thành kiến với cô.

Sản nghiệp nhà họ Lâm cô cho dù không lớn như nhà họ Kiều, nhưng cũng top 500 xí nghiệp mạnh.

Mà bản thân cô, trong lĩnh vực thời trang, cũng sáng lập ra nhãn hiệu của riêng mình.

Tất nhiên, nhãn hiệu này có hơi nhỏ bé, vẫn chưa nổi bật gì trên thị trường, nhưng dù sao đây cũng là kết quả nỗ lực của bản thân cô.

Kiều Minh Húc đồng ý với cô, nếu như cô chịu được cô đơn, học theo giảng viên ba năm ở Provence, sau khi đạt được tiến bộ nhất định, anh ấy chắc chắn sẽ dùng hết sức để giúp đỡ cô, nâng đỡ nhãn hiệu của cô nổi tiếng.

Cô tin là anh có năng lực ấy.

Vì thế, cô cũng cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.

Kiểu Minh Húc sau khi nói với Lâm Ngọc mấy câu, nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại, tim bất giác hẫng một nhịp, vội lấy cớ có việc rồi chúc Lâm Ngọc ngủ ngon, cúp điện thoại, sau đó mở tin nhắn lên.

Thế mà lại là tin rác!

Anh cáu rồi đấy nhé.

Cái cô nàng chết tiệt này, vậy mà không nhắn tin lại cho anh.

Lướt tới số điện thoại của Tiểu Miên, vừa tính bấm gọi, lại tắt đi.

Không nhắn lại thì thôi, anh nóng vội thế này rốt cuộc là vì sao chứ?

Nghĩ tới đây, anh cảm thấy thật buồn cười, rồi lại ném điện thoại qua một bên, cúi đầu xét duyệt tài liệu.

Lúc sắp đi ngủ, Mạch Tiểu Miên mới mở tin nhắn điện thoại, nhận ra thế mà lại là tin nhắn của Kiều Minh Húc, trái tim hẫng một nhịp khó hiểu, vội mở ra, thấy là ba từ “Xin lỗi cô”, giật cả mình.

Anh ta tìm thấy lương tâm rồi?

Tự thấy thái độ của mình có vấn đề?

Nghĩ tới đây, cô nhịn không được bật cười, ném điện thoại vào tủ đầu giường, ôm gối muốn ngủ.

Nằm một lúc, lại thấy không ổn, với tay lấy điện thoại ra, nghĩ một hồi, nhắn tin lại: Là tôi có lỗi với anh, làm vỡ quả cầu thuỷ tinh của anh, khiến anh và bạn gái không thể vui vẻ bên nhau.

Sau khi nhắn lại, cô hơi hối hận rồi, lấy điện thoại, muốn xem anh ta có nhắn tin lại không.

Chờ mãi sau, cũng không thấy tin nhắn, chẳng biết đã ngủ hay chưa.

Kiểu Minh Húc sau khi xong việc, thấy tin nhắn của cô.

Đọc được dòng chữ, con ngươi đen hơi nhíu lại, không nhắn lại, có điều, tâm trạng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều rồi.

Ngày hôm say tỉnh lại, Mạch Tiểu Miên phản ứng đầu tiên là mở điện thoại đọc tin nhắn.

Không có tin mới, hơi mất mác, dậy đánh răng rửa mặt thay đồ ăn sáng, tiếp tục tới mái ấm tình thương hỗ trợ.

Tới chiều, đột nhiên nhận được điện thoại trong cục, bảo cô nhanh chóng tới hiện trường vụ án ở khu Đông.

“Tại sao?”

Ngày mai dù sao cũng sắp tổ chức hôn lễ, dưới tiền đề có người làm thay công việc cho cô rồi, cô thật sự không muốn tới nhìn mấy cái hiện trường ấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.