“Vậy em cẩn thận đấy nhé.”
Bên trong yên tĩnh đến mức Kiều Minh Húc cảm thấy không đúng lắm, vì vậy anh liền đứng ở cửa phòng tắm, vừa trông chừng cô vừa gọi điện thoại giải quyết chuyện truyền thông trên Internet.
Nghe thấy giọng nói của anh ở bên ngoài, Mạch Tiểu Miên biết anh đang lo lắng cho cô, phiền muộn trong lòng kia liền hơi lắng xuống một chút.
Cô bật nước lên, vội vàng tắm nhanh, rồi mặc quần áo tử tế bước ra.
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô đi ra, liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh ở bên cạnh vừa nói chuyện điện thoại, vừa đưa tay khều mái tóc còn hơi ướt của cô.
Hành động nhỏ diễn ra một cách vô cùng tự nhiên này khiến mắt Mạch Tiểu Miên ươn ướt.
Cô vừa rồi ở trong phòng tắm có nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, hình như vì chuyện hôm nay cô lên xe cảnh sát với anh mà tin tức trên mạng trở nên nóng hổi, do vậy mới ảnh hưởng đến lòng tin của các cổ đông trong công ty.
Cô không giúp gì được cho anh, vậy mà còn mang đến dáng vẻ phiền toái cho anh nữa.
Mà giữa bộn bề lo toan này, anh vẫn không quên quan tâm đến bản thân cô.
“Minh Húc à, anh cứ bận chuyện của anh đi, không cần phải để ý đến tôi đâu, tôi không có việc gì cả.”
Cô nhìn anh nói, cố gắng tạo cho mình một vẻ mặt thoải mái nhất.
Nhưng cô không biết rằng, cô càng làm như vậy, trái tim anh càng đau.
“Tôi không bận, những chuyện này có thể giải quyết qua điện thoại, tôi sẽ ở bên cạnh em.”
Kiều Minh Húc bắt cô ngồi xuống ghế, thuận tay cầm lược lên chải tóc cho cô.
Nhìn anh trong gương, cẩn thận giúp cô chải đầu một cách cẩn thận nghiêm túc, hai mắt Mạch Tiểu Miên bắt đầu nhòe lệ...
“Đừng buồn!”
Kiều Minh Húc cũng từ trong gương nhìn thấy cô rơi lệ, liền vươn tay ôm đầu cô vào trong ngực mình, nói: “Mọi chuyện đều có tôi ở đây.”
Mạch Tiểu Miên nằm trong vòng tay ấm áp của anh, ngửi thấy mùi gỗ thông nhẹ nhàng quen thuộc, khiến cô an tâm đến mức nằm im bất động hồi lâu.
Lúc này Kiều Minh Húc mới có cảm giác.
Cho dù phải chống chọi với cả thế giới này, anh cũng muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình, không để cô phải lang thang, không để cô lo lắng hay sợ hãi gì, càng không để cô không có nơi nào để tựa vào cả.
Ở trong lòng anh, cô không phải là một nữ pháp y không sợ trời, không sợ đất, mà chỉ là một cô gái nhỏ bé cần anh bảo vệ mà thôi.
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh tóc cô.
Đầu cô cảm nhận được sự ấm áp từ đôi môi anh, từ trên xuống dưới giống như bị điện giật nhẹ vậy. Trong lòng chợt sinh ra một cảm giác sợ hãi nào đó, tình cảm dịu dàng bất chợt dâng lên.
Tiếng chuông điện thoại di động của Kiều Minh Húc đã cắt ngang khoảnh khắc ôn nhu ngắn ngủi này.
Anh nghe máy, nói lời cảm ơn, cúp điện thoại, nhìn Mạch Tiểu Miên đã ngẩng đầu lên khỏi cánh tay anh, ánh mắt nghiêm trọng, sau đó vươn tay ôm lấy bả vai cô, nói: “Tiểu Miên, có chuyện này tôi phải nói với em, em phải kiên cường lên nhé. “
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh, có một loại dự cảm không lành.
“Cảnh sát bên kia vừa gọi tới, nói là Trình Đông Thành đã tự sát.”
Kiều Minh Húc căng thẳng nhìn Mạch Tiểu Miên.
Đôi mắt to kia của Mạch Tiểu Miên nhìn anh một cách chăm chú trong chốc lát, sau đó nước mắt bắt đầu rơi lã chã, tuôn rơi giống như thác đổ vậy, khóc không thành tiếng. Gương mặt thẫn thờ đến nỗi trái tim Kiều Minh Húc vừa đau vừa sợ.
“Tiểu Miên.”
Kiều Minh Húc vươn tay vỗ vỗ gương mặt lạnh như băng kia của cô, nói: “Anh ta vẫn chưa chết, đang trong phòng cấp cứu, anh ta muốn gặp mặt em.”
Mạch Tiểu Miên giật mình đứng thẳng dậy.
Đỉnh đầu vừa vặn đập vào quai hàm của Kiều Minh Húc, khiến anh đau đến nhăn cả mặt lại, thở hổn hển.
“Thật xin lỗi...”
Mạch Tiểu Miên cũng che đỉnh đầu đau nhức của mình lại, vội vàng nói xin lỗi.