Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 368: Chương 368: Chân tướng khiếp sợ (3)




“Tôi yêu anh ấy.”

Lâm Ngọc hơi có vẻ chán ghét quay mặt sang chỗ khác, nói: “Đừng phả khói thuốc lá của anh lên mặt tôi nữa, thối chết đi được.”

“Yêu sao? Ôi Ngọc Ngọc à, thời điểm năm em 18 tuổi, tôi sẽ tin tưởng em vẫn còn có tình yêu. Hiện tại em cũng đã 28 tuổi rồi, nói chuyện yêu đương thật buồn cười.”

Tề Quân giễu cợt nói: “Nếu như Kiều Minh Húc yêu em, cho dù anh ta không kết hôn với em, cũng sẽ làm tình với em, mà không phải để em vẫn còn là trinh nữ lớn tuổi như vậy.”

“Anh ấy là một người đàn ông bảo thủ và truyền thống, anh ấy sẽ không vượt quá giới hạn cho đến khi kết hôn đâu.”

“Ha ha, bảo thủ? Truyền thống? Bây giờ là xã hội phong kiến sao? Cho dù là xã hội phong kiến, anh ta vẫn là đàn ông đấy, đối mặt với một cô gái xinh đẹp như em, mà không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ có thể nói rõ hai vấn đề. Một là cơ thể anh ta có vấn đề, hai là đối với em, anh ta căn bản không có hứng thú!”

Tề Quân cười to, nói tiếp: “Ngọc Ngọc à, đừng ngây thơ như vậy. Nhưng mà, tôi hoài nghi thân thể anh ta có tật xấu nhiều hơn. Là một người đàn ông, làm tình cũng không cần tình yêu đâu.”

“Anh ấy... “

Lâm Ngọc nghĩ đến bệnh động kinh lần trước của Kiều Minh Húc, liền dừng lại một chút, nói: “Căn bản không có tật xấu gì cả, mỗi lần ở trước mặt tôi, anh ấy vẫn luôn kiềm chế bản thân mình lại. Anh ấy là một người đàn ông bình thường.”

“Ồ, vậy sao? Yêu nhau mười năm, cái gì cũng không làm, mà vẫn rất bình thường sao?”

Tề Quân cười cười, vươn tay móc cổ Lâm Ngọc lại gần mình, hôn mạnh lên gò má hồng phấn của cô ta, nói: “Nếu như tôi có bạn gái xinh đẹp như vậy, tôi dù là một ngày cũng không nhịn được đâu.”

Lâm Ngọc đẩy anh ta ra, chìm vào trong im lặng.

“Em vẫn còn nghĩ đến anh ta sao?”

Tề Quân nhìn gương mặt xinh đẹp kia của cô, có chút ghen tị nói: “Ở trên giường của tôi lại nghĩ đến một người đàn ông khác, em cảm thấy như vậy có được không?”

“Tôi cùng anh không có quan hệ gì cả.”

Lâm Ngọc liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Bất kể như thế nào, người tôi muốn gả vẫn là Minh Húc! Nếu không, tôi sẽ không cam lòng!”

“Nhìn dáng vẻ của em, cũng không phải là yêu anh ta, mà là không cam lòng mới đúng. Không cam lòng tình cảm mười năm của mình trong nháy mắt bị nước cuốn trôi đi, bị người khác cướp đoạt thành quả đúng chứ? Ha ha, người phụ nữ ngốc này, sao lại khổ như vậy chứ? Đàn ông trên thế giới này không phải chỉ có một mình anh ta. Tôi ở trước mặt em đây, cũng là một trong những người đàn ông đẹp trai nhất Trung Quốc này đấy, tuy gia thế không mạnh bằng nhà họ Kiều, nhưng cũng thuộc top 500 cả nước. Xét về năng lực, tôi tuyệt đối là cao thủ, có thể làm cho em mỗi lần đều tận hứng. Tôi không ngại mười năm trước đây của em cùng anh ta, chỉ cần em đồng ý, tôi có thể cưới em làm vợ ngay, kết hôn lập tức.”

Tề Quân thu lại nụ cười đùa giỡn, nắm lấy tay cô ta, nghiêm túc nói: “Tôi ở bên ngoài chơi đùa cũng mệt rồi, sau khi cưới em, tôi đảm bảo sẽ không bông đùa nữa, chuyên tâm cùng em sống qua ngày, đưa em đến những nơi mà em muốn, thế nào?”

Lâm Ngọc rút tay ra khỏi tay anh ta, chán ghét cau mày nói: “Anh cho rằng tôi là một cô gái nhỏ ngây thơ đấy à, sẽ tin tưởng vào những lời hoang đường này của anh sao? Cho dù anh thật sự làm được đi nữa, thì tôi cũng không muốn gả cho anh. Tôi đối với anh không có cảm tình gì, mục tiêu kết hôn của tôi, vẫn là Kiều Minh Húc.”

“Được rồi!”

Tề Quân bật cười, khịt mũi nói: “Vậy để tôi mỏi mắt chờ xem, rốt cuộc em có thể dùng cách nào để gả cho anh ta!”

“Tề Quân!”

Lâm Ngọc trợn mắt nhìn anh ta, nói: “Tôi đã cùng anh ấy ước định rồi, ba năm sau sẽ kết hôn! Bây giờ anh lại hủy hoại sự trong trắng của tôi, anh sẽ phải trả cái giá thật lớn!”

“Cái giá gì cơ?”

“Giúp tôi lấy Kiều Minh Húc!”

“Ồ, Lâm Ngọc à, yêu cầu này của em có phải là quá đáng rồi không? Em muốn tôi giúp người phụ nữ mình yêu đi lấy người đàn ông khác sao? Không bao giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.