Đương nhiên, cô ta cũng nhìn ra, Phùng Quang Hiển rất thích Mạch Tiểu Miên. Ánh mắt anh ấy nhìn cô, luôn tràn đầy nóng bỏng nhiệt tình, chuyện gì cũng nghĩ đến Mạch Tiểu Miên đầu tiên cả.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta cũng rất không thoải mái.
Tuy nhiên, cô ta lại không thể ghen ghét Mạch Tiểu Miên được.
Là Mạch Tiểu Miên nhặt cô ta từ bên ngoài về, cho cô một mái ấm gia đình, để cô ta có người thân, cho cô ta ăn ngon, ngủ ngon, mặc đẹp, thậm chí còn được đến trường học, có thể đến Nhã Phong học nghệ thuật thưởng trà.
Là người đã cho cô ta sinh mệnh thứ hai, không để cô ta sống một cuộc sống người không ra người, quỷ không giống quỷ nữa.
Cho dù Phùng Quang Hiển có yêu Mạch Tiểu Miên như thế nào đi nữa, có đối xử với cô ta tốt đến mức nào, thì cô ta cũng không nên ghen tị với Mạch Tiểu Miên.
Nhưng mà, Mạch Tiểu Miên đã có tình yêu của Kiều Minh Húc, vậy tại sao cô ấy vẫn có thể có được tình yêu của Phùng Quang Hiển cơ chứ?
Cũng sinh ra làm người mà sao lại có thể bất công như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta lại hơi mất thăng bằng, cho đến khi mẹ Mạch gọi cô ta, cô ta mới tỉnh hồn lại, cúi đầu làm việc.
Xe của Phùng Quang Hiển chạy đến cách bệnh viện được một đoạn thì dừng lại, anh ấy nói với người phụ nữ kia: “Xuống xe!”
“Xuống xe?”
Người phụ nữ kia nghi ngờ nhìn quanh, phát hiện ở đây chỉ có một nhà trọ nhỏ, không phải khách sạn hạng sao gì cả, liền nghi ngờ hỏi: “Phùng Thiếu sẽ không keo kiệt đến mức muốn qua đêm với tôi trong một nơi giẻ rách như vậy đấy chứ? “
“Bảo cô xuống xe tự đi đấy.”
Phùng Quang Hiển thu hồi bộ mặt vốn lãng tử chơi bời của mình lại, lạnh lùng nói: “Tôi không còn hứng thú chở cô đi nữa.”
Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi, hơi cúi thấp ngực, cười híp mắt nói: “Chẳng lẽ Phùng Thiếu vẫn còn băn khoăn về cô gái nhỏ kia sao?”
“Câm miệng! Ra khỏi xe!”
Phùng Quang Hiển rút mười tờ tiền giấy một trăm nhân dân tệ ra, đưa cho cô ta rồi nói: “Thưởng cho cô!”
Sắc mặt người phụ nữ lại thay đổi, nhưng nhìn dáng vẻ của Phùng Quang Hiển, cô ta cũng đoán là không thể nào ở chung với nhau được nữa, vì vậy liền cười híp mắt, vươn tay cầm lấy một ngàn tệ kia, hôn gió nói với anh ấy: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô ta mở cửa, lắc lư bờ mông cong của mình rời khỏi xe.
Phùng Quang Hiển liếc nhìn cô ta, rồi lái xe quay ngược trở lại, vừa vặn đúng lúc thấy Mạch Đồng Đồng lên xe buýt, nên bèn đi về nhà.
Mạch Tiểu Miên tỉnh dậy, phát hiện mình đang được ôm trong một lồng ngực ấm áp, bên tai còn truyền đến tiếng hít thở yếu ớt.
Mùi tùng hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là Kiều Minh Húc.
Hai người nằm chen chúc trên chiếc giường bệnh chỉ một mét rưỡi, nhìn có chút chật chội.
Kiều Minh Húc nghiêng người, một tay nắm lấy tay cô, một tay đặt ở trên đầu cô, có lẽ là sợ đụng phải đầu cô, vì vậy cả người hơi cong lại, cúi đầu kề sát vào cổ của cô. Thậm chí có thể nói rằng, gương mặt của anh vừa vặn đặt ngay trên cổ cô, thế nên hơi thở ấm áp của anh thỉnh thoảng lại phảng phất phả lên cổ, làm cô hơi nhột.
Mạch Tiểu Miên được bao quanh bởi hơi thở ấm áp, vừa chân thực, lại vừa cảm thấy có chút lúng túng.
Mặc dù hai người đã ngủ chung giường vài lần, nhưng vẫn luôn cách tương đối xa nhau, có khoảng cách chứ không mập mờ như bây giờ.
Đương nhiên, chính bản thân cô cũng không biết rằng mỗi lần cô ngủ say, cô vẫn dùng chân đè lên người Kiều Minh Húc, hoặc là hai tay giống như bạch tuộc vậy, ôm chặt quấn lấy bả vai người ta.
Nhưng bởi vì chất lượng giấc ngủ của cô tương đối khá, mà Kiều Minh Húc lại dậy sớm, chỉ là cô không biết mà thôi.
Cô hoàn toàn không dám nhúc nhích, yên lặng cảm nhận cái ôm đặc biệt này. Tuy nhiên, cuối cùng vì quá muốn đi vào toilet, không thể kìm nén được nữa, cơ thể liền không tự nhiên mà giật giật.