Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 394: Chương 394: Chồng ơi, cõng em! (2)




Mỗi lần đến thăm cô, anh đều nắm lấy tay cô nói, chỉ cần cô tỉnh lại, cô muốn gì anh cũng cho cô hết.

Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.

Niềm vui và sự phấn khích trước nỗi niềm mất đi rồi lại có được khiến cho một người đã không rơi một giọt nước mắt nào trong suốt nhiều năm qua như anh không thể kìm được mà muốn khóc thành tiếng.

“Tiểu Miên!”

Anh ngồi trước giường cô, chìa tay nắm lấy tay cô rồi gọi tên cô.

Mạch Tiểu Miên không đáp lại lời anh, chỉ biết chớp mắt nhìn anh, bàn tay khẽ co lại cố gắng rút nó ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh.

“Con rể, mặc dù Tiểu Miên tỉnh lại rồi, nhưng…”

Mẹ Mạch lau những giọt nước mắt đang lăn dài nói: “Lúc nãy khi mẹ gọi nó, nó cũng không trả lời, cứ ngồi như thế này nhìn mẹ, không biết có phải bị mất trí nhớ như mấy bộ phim truyền hình rồi hay không nữa.”

“Tiểu Miên, em có nhận ra tôi không?”

Kiều Minh Húc giương đôi mắt đen nhìn cô đầy mong đợi, lo lắng hỏi.

Mạch Tiểu Miên giống như đứa trẻ nhìn anh, đôi mắt không ngừng chớp, mím môi không nói.

“Bác sĩ nói thế nào ạ?”

Kiều Minh Húc hỏi mẹ Mạch.

“Lúc này bác sĩ có tới đo điện não cho nó, bảo chúng ta đợi kết quả, con rể à, con mau đi hỏi thăm thử xem.”

Mẹ Mạch thúc giục nói.

Kiều Minh Húc gật đầu, lưu luyến buông bàn tay của Mạch Tiểu Miên ra, nhìn cô đắm đuối một lúc rồi mới rời khỏi, đi tìm bác sĩ điều trị chính.

“Dựa vào biểu đồ điện não, trong đầu cô Kiều có một tụ máu bầm, điều này rất bình thường, không có vấn đề gì khác thường cả.”

Bác sĩ chỉ vào biểu đồ điện não nói với Kiều Minh Húc.

“Vậy cô ấy có khả năng bị mất trí nhớ không?”

“Sau khi bộ não con người bị vật nặng va đập, đúng là có khả năng sẽ bị mất trí nhớ, nhưng xác suất này rất nhỏ, không có phóng đại quá mức như những gì được chiếu trên TV.”

Bác sĩ giải thích.

“Bây giờ cô ấy nằm trên giường không động đậy chút nào, có phải cơ thể còn có vấn đề gì khác không?”

“Có lẽ cô ấy tạm thời không muốn chuyển động, lát nữa cậu đẩy cô ấy ra ngoài đi dạo chút đi, thử xem coi cô ấy có thể tự di chuyển được không, nếu như không thể thì tình này có hơi hỏng bét đấy.”

“Được, bây giờ tôi đi ngay.”

Kiều Minh Húc vội vàng trở lại phòng bệnh.

Mẹ Mạch lo lắng hỏi thăm tình hình, anh kể lại cho bà nghe xong liền quay người ôm lấy Mạch Tiểu Miên đang nằm trên giường.

Dường như cô hơi chống cự, cả người đều căng cứng.

“Ngoan nào!”

Kiều Minh Húc giơ tay vuốt ve mặt cô.

Có lẽ một câu “Ngoan nào!” của anh có tác dụng, trạng thái chống cự của Mạch Tiểu Miên không còn nữa, cả người cô thả lỏng trở lại.

Kiều Minh Húc ôm cô từ trên giường đặt vào xe lăn, chợt nhận ra dường như cô nhẹ đi một chút rồi, mà khi anh ôm lấy cô cứ như ôm lấy một con rối vô hồn vậy.

Điều này làm cho anh cảm thấy thật đau lòng.

Anh đắp cho cô một chiếc chăn nhỏ, đội cho cô một chiếc mũ lông rộng rãi, quàng khăn thật kín rồi nói với mẹ Mạch: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi chút đi, con đưa em ấy ra ngoài đi dạo.”

Ba ngày nay mẹ Mạch đã tận mắt chứng kiến sự chăm sóc tỉ mỉ của anh dành cho Mạch Tiểu Miên, thậm chí ngay cả người làm mẹ như bà cũng không chăm sóc chu đáo bằng anh, khiến cho bà cảm thấy có chút dễ chịu.

Ở phòng bệnh kế bên cũng có một người phụ nữ vừa phẫu thuật tai biến, chồng của cô ấy không phải ngày nào cũng đến thăm, mỗi lần xuất hiện đều tỏ vẻ khinh bỉ, mắng mỏ người phụ nữ này đã hại anh ta, tiêu tốn của anh ta biết bao nhiêu là tiền, đã vậy còn trở thành một người đã vô dụng lại còn yếu đuối.

“May sao con rể nhà mình là người vừa giàu lại vừa có tình có nghĩa, nếu không thì Tiểu Miên cũng phải chịu khổ rồi.”

Mẹ Mạch vui mừng nói với cha Mạch.

Cha Mạch gật đầu: “Ừm, Tiểu Miên nhà mình không gả nhầm người.”

Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên đến giữa vườn hoa của bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.