Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 17: Chương 17: Chuyện cầu hôn kỳ lạ (1)




Mẹ vẫn không chịu buông tha cho cô, bà gõ cửa, muốn cô mời Phùng Quang Hiển ngày mai đến nhà ăn tối gặp mặt.

Chuyện này làm cô thật sự rất nhức đầu.

Cô sạc điện thoại di động, mở nguồn lên.

Vừa mở điện thoại ra, một tin nhắn đã hiện lên, đó là của Phùng Quang Hiển.

“Tiểu Miên à, khi nào về nhà thì trả lời tin nhắn của tôi nhé.”

Mạch Tiểu Miên hơi ngạc nhiên, thuận tay nhắn trả lời: “Mới vừa về tới nhà nhìn thấy tin nhắn của anh, có chuyện gì sao?”

Rất nhanh sau đó, một tin nhắn lại được gửi đến.

“Không có chuyện gì, chỉ lo lắng một cô gái như em về nhà muộn quá nên không yên tâm. Trở về là tốt rồi, tôi ngủ đây, ngủ ngon.”1

Nhìn thấy tin nhắn này của Phùng Quang Hiển, lòng Mạch Tiểu Miên ấm áp hẳn lên.

Đã lâu lắm rồi mới không có ai quan tâm tới cô như vậy, hơn nữa lại còn là một người cô mới quen biết.

“Cảm ơn đã quan tâm, chúc ngủ ngon.”

Cô nhắn lại, ngồi một lúc nhìn ngẩn ngơ, sau đó đi tắm rồi đi ngủ...

Bởi vì là cuối tuần, không đi làm nhiệm vụ nên cô cũng không đặt báo thức, tùy ý để mình ngủ.

Ai ngờ, người mẹ không bao giờ quấy rầy giấc ngủ của cô lại gõ cửa, nói: “Tiểu Miên, mau dậy nào, có người tìm con!”

Từ khi Diệp Mai đi nước ngoài, cũng không có ai đến gặp cô cả.

Chẳng lẽ là Phùng Quang Hiển sao?

Cô xoa xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ, bật dậy khỏi giường, nhìn vào điện thoại, nhận ra đã hơn 9 giờ nên nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Nào ngờ người tới không phải là Phùng Quang Hiển, mà là một đôi nam nữ trung niên mà cô không quen biết. Trên bàn còn đặt mấy hộp quà được gói cầu kỳ xinh đẹp.

Tuy nhiên, người đàn ông trung niên này trông hơi quen mặt, như thể trước đây cô đã gặp ông ta ở đâu đó rồi vậy.

Đối với cặp nam nữ trung niên ăn mặc cực kỳ sang trọng quý phái này, từ dáng vẻ đến thần thái uống trà nhìn là biết xuất thân từ một gia đình tốt đẹp.

“Xin lỗi, hai người là?”

Mạch Tiểu Miên hơi mê man hỏi bọn họ.

“Cháu chính là Mạch Tiểu Miên?”

Người phụ nữ trung niên ưu nhã đặt chén trà xuống, quan sát Mạch Tiểu Miên từ trên xuống dưới với một ánh mắt hơi kỳ lạ, như thể cô là thịt heo treo ở cửa hàng đang chờ người ta lựa chọn vậy.

“Đúng vậy, cháu là Mạch Tiểu Miên, không biết nên gọi hai người thế nào.”

Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt nhìn bọn họ, gật đầu nói.

“Xin chào Mạch tiểu thư, tôi là Kiều Hoành Vũ, cảm ơn tối hôm qua cháu đã cứu cha bác, phần ân tình này chúng ta không biết phải nên báo đáp thế nào nên đành đích thân tới cửa viếng thăm, tự mình nói cảm ơn, hy vọng không làm phiền đến cháu.”1

Kiều Hoành Vũ lịch sự nói.

“Kiều Hoành Vũ? Cái tên này quen quá nhỉ?”

Mẹ Mạch nhìn Kiều Hoành Vũ, bỗng ngạc nhiên kêu lên: “Anh không phải là Kiều Hoành Vũ của tập đoàn Kiều Thị đấy chứ?”

“Đúng vậy.”

Kiều Hoành Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó giới thiệu người phụ nữ bên cạnh mình với Mạch Tiểu Miên, nói: “Đây là vợ của bác, Trịnh Thái Mai.”

“Xin chào Mạch tiểu thư!”

Mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng Trịnh Thái Mai lại bảo dưỡng cực kỳ tốt, phong thái dịu dàng lễ độ, không hề mang dáng vẻ kiêu ngạo của những phu nhân gia đình giàu có như trên TV.

“Xin chào!”

Mạch Tiểu Miên đáp lại, tỏ ý nói bọn họ ngồi xuống.

Hai vợ chồng Kiều Thị ân cần trò chuyện vài câu, không có ý gì khác ngoài việc cảm ơn Mạch Tiểu Miên đã cứu Kiều Thanh.

Mạch Tiểu Miên không giỏi giao tiếp với người lạ, tuy nhiên hai vợ chồng này lại cực kỳ hiền lành hòa nhã, làm cho cô không có cảm giác xa lạ.

“Mạch tiểu thư, hôm nay chúng ta tới đây thứ nhất là muốn cảm ơn cháu đã cứu cha bác, nhưng cũng còn có một mục đích khác nữa, hy vọng hai người không nghĩ chúng ta đường đột.”

Kiều Hoành Vũ hơi do dự, nói.

“Được, hai người nói đi.” Mạch Tiểu Miên nghi ngờ nhìn ông, muốn biết mục đích của ông là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.