Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 419: Chương 419: Cô chủ à, thưởng cho tôi một nụ hôn đi




Ban đầu Kiều Minh Húc vẫn cảm thấy áy náy với Lâm Ngọc. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó vì ghen tuông của cô ta, trong lòng anh chỉ dâng lên một sự chán ghét và không muốn gặp cô ta nữa.

“Minh Húc à, không phải là không có người theo đuổi em, nhưng mà trong tim em chỉ có duy nhất một mình anh mà thôi. Anh không thể tàn nhẫn và bạc bẽo vứt bỏ em như thế này được. Anh không thể chối bỏ hôn ước ba năm nữa của hai chúng ta! Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh.” Cô ta níu tay anh, vừa khóc nức nở, vừa cố vùi đầu vào lồng ngực của anh.

Nhưng Kiều Minh Húc lập tức né tránh và lạnh giọng nói: “Ngọc Ngọc, chúng ta đừng nói về những chuyện này nữa. Anh và em đến gặp bác sĩ nhận kết quả xét nghiệm đi.”

Lâm Ngọc thấy anh né tránh mình như vậy thì quyết định tung ra đòn tấn công mạnh hơn. Cô ta giận dỗi cười gằn: “Cứ để em mắc bệnh nan y rồi chết sớm luôn đi, khi đó anh không cần thực hiện hôn ước giữa hai chúng ta nữa và có thể danh chính ngôn thuận mãi mãi ở bên cạnh Mạch Tiểu Miên rồi.”

Vốn dĩ cô ta muốn chạy vào đường quốc lộ để xem thử Kiều Minh Húc có vội vã đuổi theo và giữ cô ta lại giống như lo lắng cho Mạch Tiểu Miên lần trước hay không. Tuy nhiên, thấy xe cô qua lại đông đúc quá, cô ta sợ hai người chạy ra đấy lỡ như bị va quẹt thì sẽ mất nhiều hơn được, nên cuối cùng cô ta quyết định chạy trên vỉa hè dành cho người đi bộ với hy vọng anh có thể đuổi kịp mình.

Nhưng Kiều Minh Húc vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn Lâm Ngọc đang chạy xa dần. Cô ta điên tiết, lập tức gọi điện thoại cho Tề Quân: “Tề Quân, anh qua đây cho tôi!”

“Sao thế? Em nhớ mùi vị của anh rồi sao Ngọc Ngọc xinh đẹp của anh?” Những lời nói khiếm nhã của Tề Quân không ngừng vang lên ở đầu dây bên kia.

“Đúng, anh qua đây ngay cho tôi, anh muốn ở bên cạnh tôi bao lâu cũng được!” Lâm Ngọc bây giờ chỉ cảm thấy trong người có một ngọn lửa đang cháy cuồn cuộn cần phải trút bỏ và báo thù.

“Được rồi, em đang ở đâu, giờ anh sang đón em đến khách sạn.” Tề Quân vui mừng khôn xiết.

Lâm Ngọc đọc địa chỉ. Tề Quân lái con xe Ferrari phóng đi đón cô ta, hai người đến khách sạn và sau đó mây mưa với nhau mấy hiệp liền. Cô ta mệt mỏi gục đầu vào ngực anh ta, nỗi khó chịu về Kiều Minh Húc đã nhanh chóng biến mất.

“Ngọc Ngọc à, em càng lúc càng lẳng lơ, lần này còn sướng hơn lần đầu nữa, anh thật sự yêu em đến chết đi được!”

Sau khi châm một điếu thuốc, Tề Quân vân vê đôi gò bồng đảo của Lâm Ngọc, cợt nhã nói: “Hai chúng ta hòa hợp như thế này quả là một cặp gian phu dâm phụ xứng lứa vừa đôi nhất.”

Lâm Ngọc nhíu mày chửi: “Anh mới là thứ gian phu dâm phụ! Cái đồ nói năng tục tĩu!”

“Được, được, được rồi. Anh sẽ lịch sự hơn một chút nhé, chúng ta là cặp tình nhân phóng đãng môn đăng hộ đối nhất.”

“Cút, nghe còn tởm hơn nữa!” Lâm Ngọc cáu kỉnh nói: “Tôi tìm anh không chỉ đơn giản là lên giường với anh, tôi còn chuyện muốn anh làm cho tôi.”

“Lại là vì cái gã Kiều Minh Húc kia chứ gì.”

“Ừm, khi nào người anh em của anh mới ra tay?”

“Tuần sau nó mới rảnh, em cứ yên tâm, thằng em của anh ngon nghẻ lắm, cho dù là thánh nữ cũng phải động lòng, huống hồ gì chỉ là một con nhãi quá lứa lỡ thì Mạch Tiểu Miên kia.”

“Càng sớm càng tốt!”

“Ừ ừ ừ, anh nhất định sẽ giải quyết con nhãi đó cho em thật sớm. Nhưng mà Ngọc Ngọc à, vừa nghĩ tới tất cả những điều này em đều làm vì Kiều Minh Húc thì anh có hơi ghen đấy nhé.” Tề Quân vuốt ve cô ta, nói: “Báu vật ngọt ngào tuyệt vời này nếu đưa cho loại đàn ông không biết thưởng thức thì quá là lãng phí.”

“Anh thôi đi!” Lâm Ngọc đẩy tay anh ta ra: “Xung quanh anh có biết bao nhiêu phụ nữ, anh sẽ ghen vì tôi ư? Tưởng tôi còn là cô bé bảy tuổi chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.