Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 347: Chương 347: Cơn ghen sóng gió (2)




Chưa tới năm phút đồng hồ, Kiều Minh Húc vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lâm Ngọc thật sự chật vật ngồi dưới đất, bộ dạng vô cùng thê thảm, khóc như mưa xuân vậy.

“Ngọc Ngọc, em bị vẹo chân sao?”

Lâm Ngọc gật đầu, nước mắt lã chã nhìn anh, nói: “Ừ, đau quá, huhu...”

Kiều Minh Húc vươn tay định cởi giày cao gót cô ta ra xem thử, nhưng cảm thấy giày kia có chút bẩn, liền thu tay về.

Lâm Ngọc hiểu ý anh, liền tự mình cởi giày cao gót ra, để lộ ra gót chân cô ta.

Từ nhỏ cô ta đã được sống trong nhung lụa, bình thường rất chú ý đến việc bảo dưỡng, vì vậy đôi chân kia vô cùng trắng mịn mềm mại, những ngón chân xinh xắn không chút tì vết nào cả.

Ngược lại, bàn chân của Mạch Tiểu Miên lại hơi thô to, bởi vì cô luyện võ từ nhỏ, hơn nữa cũng không chăm sóc gì nhiều.

Kiều Minh Húc thấy mắt cá chân của Lâm Ngọc sưng đỏ cả lên, đúng là bị vẹo chân thật. Vừa muốn đưa tay ra xoa bóp cho cô ta một chút, nhưng ngay khi tay anh chạm vào da bàn chân đó, lại cảm giác rất bẩn thỉu, đôi tay vô thức co rụt lại.

“Ngọc Ngọc, em chịu đựng một lát, có một bác sĩ chỉnh hình sống ở gần đây, để anh gọi điện thoại cho ông ấy đến xem thử cho em.”

Kiều Minh Húc lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số gọi đi, sau đó nói với Lâm Ngọc: “Chờ một lát, bác sĩ sắp tới rồi.”

Trong lòng Lâm Ngọc vốn tràn đầy vui mừng, muốn chờ anh xoa bóp chân cho mình, nhưng không ngờ, anh lại giống như trước kia, không chịu sờ vào chân mình, cảm thấy chân mình rất dơ bẩn.

Thực sự cảm thấy thất vọng mà!

“Ngọc Ngọc, Tiểu Miên làm sao có thể gạt ngã em được? Có phải em tự ngã xuống không đấy?”

Kiều Minh Húc nhìn cô ta dò hỏi, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Dáng vẻ hoài nghi này, lại một lần nữa khiến trái tim của Lâm Ngọc tổn thương.

“Minh Húc, sao anh có thể không tin em được chứ? Huhu... Thật sự là cô ấy gạt em ngã mà...”

Lâm Ngọc khóc lóc thương tâm nói: “Dáng vẻ này của anh làm em rất đau lòng, huhu...”

“Ngọc Ngọc, không phải là anh không tin em, nhưng lấy những gì anh biết về Mạch Tiểu Miên, cô ấy sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như cố ý gạt chân em đâu.”

Kiều Minh Húc vội vàng nói: “Giữa hai người các em có phải có hiểu lầm gì không?”

“Hiểu lầm?”

Lâm Ngọc rơm rớm nước mắt nhìn anh nói: “Em tới đây chỉ là muốn tìm Hoàng Ly chơi, kết quả lại bị Mạch Tiểu Miên nhìn thấy, còn tưởng rằng em đến tìm anh, liền ngăn em lại, nói anh cùng cô ta đã kết hôn rồi, muốn em cách xa anh ra, còn mắng em là người thứ ba hồ ly tinh, huhu... Minh Húc à, em là người thứ ba sao? Em là hồ ly tinh à? Em cùng anh đã yêu nhau được mười năm rồi, nếu như không phải vì cô ta, bây giờ người kết hôn với anh chắc hẳn là em rồi. Người thứ ba chân chính phải là cô ta mới đúng, chứ không phải là em, đúng không, huhu...”

Kiều Minh Húc im lặng không nói lời nào.

Trực giác mách bảo anh rằng Mạch Tiểu Miên sẽ không bao giờ làm ra chuyện như thế này được.

Anh muốn nói thay Mạch Tiểu Miên, nhưng lại sợ Lâm Ngọc khó chịu hơn, đành im lặng không nói thêm gì nữa.

Bác sĩ kịp thời chạy tới, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét vết thương ở chân của Lâm Ngọc, giúp cô ta xoa bóp một lát, đỡ hơn nhiều.

“Thử đi đi lại lại một vòng xem sao.”

Bác sĩ nói với Lâm Ngọc.

Kiều Minh Húc đưa tay đỡ Lâm Ngọc dậy.

Lâm Ngọc mềm nhũn dính sát lại gần anh, thử đi mấy bước, thấy không có vấn đề gì nữa, chỉ là lưng và mông vẫn còn hơi đau sau cú ngã.

Bác sĩ thấy cô ta không có vấn đề gì nữa, liền chào tạm biệt rồi ra về.

“Ngọc Ngọc, em còn khó chịu ở đâu nữa không? Anh đưa em về.”

Kiều Minh Húc nhìn thấy Lâm Ngọc đã có thể đi lại được, bèn buông bàn tay đang đỡ cô ta ra.

“Minh Húc à, mông và lưng còn đau quá, em có thể đến nhà anh nghỉ ngơi một chút được không?”

Lâm Ngọc vươn tay ra, nắm lấy cánh tay của anh, cả người mềm nhũn tựa vào người anh, nhíu đôi mày thanh tú lại, nũng nịu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.