“Mọi người cùng nhau sống dưới một mái hiên, phải chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Kiều Minh Húc thẳng thắn trả lời: “Ngày hôm qua cô ấy bị bệnh ăn không ngon miệng, hơn nữa cánh tay còn bị thương, anh chăm sóc cô ấy một chút, cũng là điều nên làm.”
“Không nên tí nào cả!”
Lâm Ngọc tức giận nói: “Không phải nhà còn có người giúp việc chăm sóc sao, cần gì tới lượt anh phải quan tâm cô ta cơ chứ? Anh còn chưa nấu cháo cho em bao giờ.”
“Ngọc Ngọc, anh đã làm bít tết cho em ăn vài lần rồi cơ mà.”
Kiều Minh Húc thấy thái độ của Lâm Ngọc lúc này có chút bất chấp lý lẽ.
“Em sao có thể so sánh được cơ chứ? Em là người yêu của anh, anh làm bít tết cho em ăn là điều đương nhiên rồi.”
“Ngọc Ngọc, anh không muốn cùng em cãi vả về chuyện này, chú ý cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Kiều Minh Húc lo lắng Lâm Ngọc sẽ nói ra chuyện hợp đồng hôn nhân giữa anh và Mạch Tiểu Miên, sau đó sẽ bị thím Trương nghe thấy.
Một khi thím Trương đã biết chuyện, thì chẳng mấy chốc cả nhà của anh cũng sẽ biết. Đến lúc đó, anh không thể nào trốn tránh được cả.
Lâm Ngọc cũng hiểu ý của anh, không nói ra chuyện này, cô ta đứng dậy, nói với Kiều Minh Húc: “Chúng ta lên lầu xem phòng của chúng ta một chút đi, sau khi sửa sang lại, em còn chưa xem thử nữa.”
“Được rồi, trên đó cũng không có gì để xem đâu, giống như bản vẽ ban đầu ấy mà.”
Kiều Minh Húc không đồng ý để cho Lâm Ngọc đi xem phòng.
Bây giờ trong tiềm thức của anh, anh cảm thấy căn phòng đó là lãnh thổ riêng của mình và Mạch Tiểu Miên, tâm lý của anh liền cự tuyệt không cho một người ngoài như cô ta tiến vào.
“Em muốn xem một chút thôi mà!”
Lâm Ngọc nũng nịu, cũng không để ý anh có chịu hay không, thình thịch chạy nhanh lên lầu.
Kiều Minh Húc không thể làm gì khác hơn là đuổi theo cô ta.
Lâm Ngọc nóng lòng muốn xem căn phòng chính kia.
Thật ra cô ta cũng không phải là muốn xem căn phòng kia đã sửa sang thành thế nào, mà là muốn xem trong phòng có dấu vết của Mạch Tiểu Miên hay không.
Khi cánh cửa phòng được mở ra, ánh mắt đầu tiên của cô ta là nhìn về phía trên giường, sau đó, trái tim liền lạnh đi hơn nửa.
Trên giường có hai cái chăn được gấp gọn gàng.
Một cái cùng màu với ga trải giường màu xám trắng, ngoài ra còn một cái trông rất đáng yêu hình công chúa Disney.
Cô ta đi đến trước giường, phát hiện trên gối có một sợi tóc dài.
Mái tóc dài này nhất định không phải kaf của Kiều Minh Húc, vậy thì phải là của Mạch Tiểu Miên.
“Minh Húc, anh ngủ với cô ấy sao?”
Lâm Ngọc hỏi câu này ra, trong lòng cũng đang hơi run rẩy.
“Ngọc Ngọc, em đừng suy nghĩ nhiều. Tiểu Miên gặp ác mộng, không dám ngủ một mình, nên anh mới để cô ấy ngủ ở đây, nhưng mà, bình thường cô ấy vẫn luôn ngủ trên sàn.”
Kiều Minh Húc dù có ngốc cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“Gặp ác mộng sao? Ha ha...”
Lâm Ngọc không khỏi cười khẩy, nói: “Mạch Tiểu Miên thật đúng là có thủ đoạn mà.”
“Em có ý gì?”
Kiều Minh Húc rất không thích cô ta dùng giọng điệu này để nói về Mạch Tiểu Miên, cau mày hỏi.
“Em nói cô ấy có thủ đoạn đấy! Minh Húc à, anh nghĩ đi, cô ta không phải là bác sĩ pháp y sao? Bình thường cô ta nhìn những thi thể khó coi kia, còn đích thân cầm dao giải phẫu còn không sợ, thế mà lại sợ gặp ác mộng sao? Cô ta cố ý nói sợ, chỉ là muốn ngủ cùng anh thôi, sau đó câu dẫn anh, để bọn anh gạo sống nấu thành cơm chín. Thậm chí thành công mang thai, cho dù ba năm sau hai người ly hôn, cô ta cũng có thể nhờ đứa trẻ mà lấy được một số tiền lớn. Có khi người nhà của anh còn không đồng ý cho anh ly hôn ấy chứ.”
Lâm Ngọc nói vẻ mặt khinh thường xong, liền lo lắng nắm lấy cánh tay Kiều Minh Húc, trong mắt tràn đầy lo lắng bất an: “Minh Húc à, anh đừng bị cô ta dụ dỗ, cùng cô ta phát sinh quan hệ đấy!”
Cả người Kiều Minh Húc cứng đờ lại, nhìn cô ta nói: “Đã biết.”
“Sau này đừng để cô ta ngủ trong phòng của chúng ta nữa, được không? Đây là căn phòng tương lai cùng chiếc giường của anh và em, em không muốn lưu lại dấu vết của người phụ nữ khác.”