Trước giờ cô vẫn luôn ngồi ở phía sau xe, cô phải ngồi ở ghế phụ để xem thử, rốt cuộc anh là vì sự an toàn của cô, hay là bởi vì để lại chỗ ngồi này cho Lâm Ngọc nữa.
"Đừng làm rộn, ngồi trở lại ghế sau đi!"
Kiều Minh Húc ra lệnh nói.
"Tôi muốn ngồi đây!"
Mạch Tiểu Miên cũng quả quyết!
"Ngồi lại!"
Kiều Minh Húc tiếp tục ra lệnh.
"Không!"
"Ngồi về sau!"
Mạch Tiểu Miên đột nhiên cau mày, vươn tay đỡ trán anh, nói: "Đầu tôi rất choáng váng, ngồi ở phía sau xe sẽ chóng mặt nôn mửa. Tôi nôn ra thì anh cũng đừng hối hận đấy."
"Chóng mặt sao?"
"Đúng."
"Trước kia em ngồi trên xe cũng đâu thấy bị chóng mặt." Giọng điệu của Kiều Minh Húc hơi chậm lại.
"Lúc trước tôi không bị bệnh, chao ôi, thật là chóng mặt mà. Ngồi phía sau không được thật đấy, tôi ngồi ở đây, có được không?"
Mạch Tiểu Miên thấy mình không thể chiếm ưu thế, liền giả bộ đáng thương để cầu xin Kiều Minh Húc.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay dù thế nào cô cũng phải ngồi ở đây.
Kiều Minh Húc im lặng một hồi, cuối cùng cũng đóng cửa ghế sau, rồi ngồi vào ghế lái.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy âm mưu nhỏ của mình được như ý, bèn cười trộm.
Kiều Minh Húc ngồi vào chỗ điều khiển, nhìn cô một cái, sau đó vươn tay kéo dây an toàn của cô, rồi bắt đầu chậm rãi lái xe.
"Đầu vẫn còn choáng váng sao?"
Anh vừa lái xe vừa hỏi.
"Ừ, vẫn thế."
Mạch Tiểu Miên đáp.
Tốc độ lái xe của Kiều Minh Húc chậm hơn so với bình thường rất nhiều, không biết là vì lý do an toàn hay là sợ cô bị chóng mặt.
Mạch Tiểu Miên hơi luống cuống xấu hổ vui mừng vì thủ đoạn thành công của mình, nên yên lặng ngồi xuống, không nói nhiều nữa.
Xe chạy đến ngã tư.
Kiều Minh Húc dừng xe, chờ người đi qua đường phía trước đi qua.
Mạch Tiểu Miên bị dây an toàn thắt chặt nên có chút không thoải mái, bèn cúi đầu nới lỏng dây an toàn. Tuy nhiên trong lòng cô đột nhiên có dự cảm không lành, bèn đưa mắt đảo qua người đi đường qua lại trước mặt.
Ánh mắt sắc bén của cô nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như nông nhân nhập cư, từ trong túi da rắn kia, đột nhiên rút ra một vật màu đen, nhắm ngay vào trong xe của Kiều Minh Húc!
Mạch Tiểu Miên sửng sốt, giật nảy cả mình nghiêng về phía Kiều Minh Húc!
Bang!
Viên đạn phá vỡ cửa kính xe hơi.
Cánh tay Mạch Tiểu Miên đau đến mức suýt ngất đi.
Kiều Minh Húc đẩy cô ra, mở cửa xe, định chạy tới chỗ tên sát thủ đang nhanh chóng bỏ chạy vì bắn trượt, nhưng tay kia của anh lại bị Mạch Tiểu Miên kéo lại, nói: "Đừng đuổi theo nữa, nguy hiểm lắm! Tôi đau quá!"
Kiều Minh Húc quay đầu lại, nhìn thấy máu đang túa ra từ cánh tay đang bị cô che kín...
Vào lúc đó, trái tim anh như bị một viên đạn bắn mạnh vào, co giật dữ dội.
"Cố nhịn nào, chúng ta lập tức tới bệnh viện ngay!"
Anh đặt Mạch Tiểu Miên ngồi xuống, nhấn ga, lái xe đến bệnh viện gần nhất với tốc độ tối đa.
Vừa lái xe, anh vừa lo lắng liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạch Tiểu Miên.
Tâm trạng của Mạch Tiểu Miên lúc này vẫn chưa hết hoảng sợ...
Cô cũng đã từng giám định các vụ án xả súng, nhưng cô vẫn nghĩ rằng những việc như vậy, vốn chỉ tồn tại giữa cảnh sát và tội phạm, rất khó có thể xảy ra với cô.
Nhưng thật không ngờ, nó lại thực sự đã xảy ra.
Cũng may bệnh viện ở cách đó không xa, chỉ năm phút đồng hồ, xe đã đến bệnh viện.
Kiều Minh Húc nhanh chóng xuống xe, kéo cửa ghế phụ, vươn tay bế Mạch Tiểu Miên ra ngoài.
"Chân tôi không bị thương."
Mạch Tiểu Miên nói với anh: "Còn có thể đi được!"
Kiều Minh Húc không trả lời cô, mà trực tiếp bế cô ra ngoài, chạy như bay vào thẳng phòng cấp cứu...
Bác sĩ trong phòng cấp cứu mặc kệ những bệnh nhân đang xếp hàng chờ, không coi ai ra gì mà cười nói, cùng người yêu tán tỉnh nhau qua điện thoại.
Những bệnh nhân khác đã gấp đến độ muốn mắng cha gọi mẹ, nhưng lại không dám ừ hử gì, lo lắng đụng phải bác sĩ thích ghi thù, đợi lát nữa xem bệnh cho mình thì không xong rồi.