Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 265: Chương 265: Hôn đi, hôn đi! (4)




"Tôi biết chứ, nhưng tôi biết làm gì đây? Dù sao tôi cũng không thể ngáy to như sấm làm ồn anh được mà, nhỉ?” Mạch Tiểu Miên kéo chăn bông xuống, hít lấy hít để và nói.

“Tôi nói rồi, tôi không sợ bị em làm ồn, có thể coi như là tiếng hát ru!”

“Tôi sợ mình ngủ ngáy trông xấu xí nhục nhã, sợ anh coi tôi là con khỉ cù lần.”

“Vốn dĩ em cũng đâu có đẹp, không phải sao?”

“Ý anh nói là tôi rất xấu hả?”

Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào không quan tâm người khác chê mình xấu xí. Mạch Tiểu Miên cũng là một người phụ nữ bình thường, cho nên vừa nghe được những lời này của anh, cô liền cảm thấy đau lòng, giọng đầy chua xót nói: "Tôi biết trong suy nghĩ của anh, chỉ có Lâm Ngọc của anh là xinh đẹp nhất, đẹp nghiêng thành đổ nước như tiên nữ giáng trần.”

"Mạch Tiểu Miên, em có thể đừng nhắc về cô ấy vào lúc này được không?"

Vừa nghe thấy cái tên Lâm Ngọc, Kiều Minh Húc chợt cảm thấy như có tảng đá lớn đang đè nặng lên trái tim mình, tâm trạng cũng không thể nào vui nổi nữa.

“Được, được, được! Tôi không nhắc tới cô ấy nữa. Tôi sẽ tự bịt mũi mình cho đến chết là được mà. Nếu tôi chết, anh phải khắc trên bia mộ của tôi dòng chữ “Bởi tiếng ngáy quá to, vợ tôi đã tự bịt mũi chết, hoàn toàn là vì để chồng được ngủ yên giấc” đó.” Mạch Tiểu Miên có hơi cáu kỉnh nói.

“Phì…” Sau khi nghe thấy lời giận dỗi này của Mạch Tiểu Miên, Kiều Minh Húc không nhịn được nên phì cười thành tiếng: “Em có thể cù lần hơn nữa được không hả Mạch Tiểu Miên?”

“Không thể.”

“Được rồi, thật ra em không có ngáy, tôi cố tình trêu em tí thôi.”

Mạch Tiểu Miên bỗng nhiên ngớ người ra: "Thật sao?"

“Thật.”

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.”

“Khá khen cho Kiều Minh Húc anh dám lừa gạt tôi!” Mạch Tiểu Miên tức giận vén chăn bông lên, lấy tay nhéo cổ anh.

Kiều Minh Húc bị cô ngắt nhéo, đang định phản kháng thì chẳng dè đã nhìn thấy cô giống như con mèo hoang nhỏ, ngồi vắt qua eo của anh và ghì chặt anh xuống. Sau hành động này, chiếc thắt lưng lỏng lẻo đang buộc quanh eo của cô bị tuột. Chiếc váy ngủ rộng thùng thình bị bung ra, chẳng mấy chốc nét mơn mởn ở trước ngực của một người con gái xuân thì lộ ra ở trước mặt anh rõ mồn một. Anh chỉ cảm thấy máu nóng đang trào dâng khắp cơ thể…

Đột nhiên Mạch Tiểu Miên thấy trước ngực hơi lạnh, sau đó phía sau mình dường như có vật gì đó đang cứng lên. Cô hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy chỗ thầm kín của mình bị hớ hênh thì hoảng tới mức hét “a” lên một tiếng, cô trèo xuống khỏi người anh rồi vội vàng quấn chặt tấm chăn quanh cơ thể mình. Sau đó còn phát hiện cái vật đang nhô lên kia chính là… thì cô đỏ ửng cả mặt, cảm giác như có dòng máu đang phụt ra, hoảng hốt kêu lên: “Biến thái!”

Kiều Minh Húc dùng chăn bông quấn lấy thật kĩ cơ thể đang bị phấn khởi, khổ sở gượng cười: “Có vẻ như vừa nãy người muốn giở trò biến thái là em chứ không phải là tôi đâu Mạch Tiểu Miên à!”

“Tôi…”

Mạch Tiểu Miên đuối lý, mặt mũi đỏ bừng bừng, nhưng cũng không quên gân cổ phản bác: "Ai bảo anh nói dối tôi trước?"

“Đúng là tôi nói dối em, nhưng em cũng không thể nổi máu dê toan cưỡng bức tôi như thế chứ!”

“Tôi nổi máu dê muốn cưỡng bức anh á? Kiều Minh Húc, anh tự đề cao bản thân quá rồi, cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết hết và chỉ còn lại mỗi mình anh, tôi cũng sẽ không đói khát tới nỗi cưỡng bức anh đâu!”

“Nếu phụ nữ trên thế giới này đều chết hết, chỉ còn lại mỗi mình em, tôi sẽ nổi lòng ham muốn với em đấy!” Đôi mắt đen dài của Kiều Minh Húc nhìn cô trông giống như là đang cười.

“Anh…” Mạch Tiểu Miên đỏ mặt.

Trong cuộc cãi vã này, nếu phụ nữ không cấu xé chẳng hề nể nang thì sẽ không cách gì cãi thắng được đàn ông. Cô đành lườm nguýt anh một cái, cuộn mình trong chiếc chăn bông và co quắp ngủ ở cuối giường để tránh phải nằm quá gần với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.