Kiều Minh Húc đầu đầy hắc tuyến, nói: "Mạch Tiểu Miên, em xem phim cảnh sát hình sự nhiều quá rồi đấy, người đánh tôi xa tận chân trời gần ngay trước mắt đấy."
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt sao?"
Mạch Tiểu Miên suy nghĩ một lúc, sau đó rất coi thường nói: "Kiều Minh Húc, ý anh là quỷ đánh người sao? Tuy nhiên, anh đừng quên, tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật, nghề nghiệp là pháp y. Cho tới bây giờ tôi chỉ thấy tử thi, chứ chưa từng thấy qua hồn ma quỷ gì."
Kiều Minh Húc ngay cả xem thường cũng lười trưng ra, không nói gì từ dưới đất đứng lên, muốn đi ra ngoài.
"Này này này, Kiều Minh Húc, anh đứng lại!"
Mạch Tiểu Miên cảm giác thái độ của anh không đúng lắm, bèn kêu lên.
"Làm gì?"
Kiều Minh Húc tức giận quay đầu lại hỏi.
"Anh thật sự không chịu nói cho tôi là ai đánh sao? Anh yên tâm đi, tôi mới vừa nói rồi, chắc chắn sẽ đi trả thù cho anh, cũng sẽ không hành động làm đắc tội người không nên đắc tội đâu."
Mạch Tiểu Miên vội vàng nói.
"Được rồi, vậy tôi nói."
Kiều Minh Húc một lần nữa quay lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.
Mạch Tiểu Miên bị nhìn chằm chằm sợ hãi, cảm thấy có một loại dự cảm bất thường, khẩn trương hỏi: "Là ai?"
"Là em!"
Hai chữ đó, giống như là tố cáo vậy.
"Hả?"
Mạch Tiểu Miên kinh ngạc đưa tay che mặt mình lại, cặp mắt trợn to nhìn anh, hỏi lại: "Tôi... làm sao có thể đánh anh được?"
"Sự thật chính là em đánh!"
Kiều Minh Húc chỉ vào năm ngón tay đỏ rực trên gương mặt mình, nói: "Không tin thì em thử ước lượng xem, có phải kích thước của tay em không?"
"Để tôi xem thử."
Mạch Tiểu Miên không tin nổi đưa tay ra, trùm lên dấu tay trên mặt anh.
Gò má Kiều Minh Húc bị cô chạm vào, trong nháy mắt liền cảm thấy không đau nữa. Toàn thân dâng trào cảm giác vui sướng khác thường, rất muốn tay cô dừng lại trên đó lâu hơn.
Mạch Tiểu Miên không phát hiện ra sự khác thường nhỏ đó của anh, mà vô cùng nghiêm túc so năm ngón tay của mình với dấu vết trên mặt anh. Dựa vào kinh nghiệm giám định của cô, không hề nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn trùng khớp.
Mà cô, thật sự chính là hung thủ đánh anh.
Cô cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong cơn ác mộng vừa rồi, hình như cô đã dùng sức đập con rắn muốn bò leo mặt cô...
Chẳng lẽ bởi vì như vậy mà lỡ tay đánh anh sao?
"Pháp y Mạch thân yêu của tôi, kết quả giám định của em thế nào?"
Kiều Minh Húc giễu cợt hỏi.
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt, le lưỡi một cái, sau đó cưỡng từ đoạt lý nói: "Không sai, sau khi trải qua giám định, đúng là tôi đánh. Nhưng mà Kiều Minh Húc à, anh không có chuyện gì sao lại gần tôi thế làm gì? Tôi chỉ là ở trong mộng đánh rắn mà thôi, ai ngờ lại đánh tới anh cơ chứ?"
"Trong mộng đánh rắn sao? Chẳng lẽ em nằm mơ thấy rắn à?"
Trên mặt Kiều Minh Húc bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười đểu không có ý tốt.
"Đúng vậy, tôi nằm mơ thấy rắn đấy, có vấn đề gì sao?"
"Có."
"Nói."
"Tôi không nói đấy, ha ha!"
Kiều Minh Húc không biết tại sao, bỗng nhiên rất vui vẻ cười quái dị một tiếng.
"Nói mau!"
Mạch Tiểu Miên thấy anh như vậy, cảm giác giấc mơ này có ẩn tình gì đó, bèn lập tức truy hỏi.
"Không muốn nói đấy."
"Nói nhanh nào!"
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, liền gấp đến muốn điên, thật muốn bóp cổ anh để bắt anh nói mà.
"Không nói đấy, tôi không nói, em có thể làm gì tôi chứ?"
Kiều Minh Húc thấy bộ dạng gấp gáp của cô trông rất khôi hài, bèn quên sự đau đớn trên mặt, tiếp tục trêu chọc cô.
"Được rồi, không nói thì không nói, tôi ngủ."
Kết quả Mạch Tiểu Miên không để anh được như ý, không tiếp tục nóng vội truy hỏi nữa, mà ủ rũ cúi đầu, dáng vẻ giơ tay buông vũ khí đầu hàng. Người trực tiếp chui vào trong chăn, trùm đầu ngủ.