Biểu cảm của Đàm Thủy Minh so với Mạch Tiểu Miên còn bình tĩnh lạnh lùng hơn.
Cách cô ấy nhìn những mảng thịt người kia, không khác gì trông thấy thịt heo cả.
Xem ra, trên phương diện này, tư chất tâm lý của cô ấy còn cao hơn cả Mạch Tiểu Miên.
“Anh cảnh sát à, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi cả. Sáng sớm hôm nay tôi đi quét dọn đường phố, nhìn thấy một túi thịt bị ném dưới đất, trông có vẻ không tệ nên tôi liền nổi lòng tham lấy về. Không ngờ bên trong còn có đầu ngón tay người, người thật không phải tôi giết đâu, anh nhất định phải điều tra rõ ràng đấy!”
Một bác gái đã đứng tuổi mặc quần áo công nhân dọn vệ sinh khẩn trương kéo tay đội trưởng Lý nói.
“Ừ, bà yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Đội trưởng Lý để bà ấy kể lại chuyện nhặt được túi thịt một lần nữa.
“Pháp y Mạch, chuyện xảy ra là như vậy đấy. Đội hình cảnh của chúng tôi đã phong tỏa hiện trường lại, phát hiện thêm một túi đồ ở thùng rác gần đây. Đợi cô giám định trước xem thử, rồi sẽ chạy tới chỗ đó sau.”
Đội trưởng Lý nói với Mạch Tiểu Miên.
“Được!”
Mạch Tiểu Miên cùng Đàm Thủy Minh bắt tay ngay vào việc, mang bao tay, đeo khẩu trang che chắn lại. Đầu tiên kiểm tra giám định bên ngoài túi nilon, lấy vân tay ở phía trên, sau đó mới mở bên trong ra xem.
“Từ đường vân có thể thấy, là cùng một người, ước chừng mới chỉ có một phần sáu cơ thể. Chủ yếu tập trung vào vị trí vai trái...”
Mạch Tiểu Miên cố nén cảm giác buồn nôn, lấy thịt bên trong ra kiểm tra, nói: “Kỹ thuật cắt cực kỳ tinh xảo, hơn nữa kích thước cơ bản tương tự nhau, từng khúc xương trông vô cùng chỉnh tề. Tay nghề xử lý của hung thủ thế này, thì chắc hẳn là đầu bếp, hoặc là bác sĩ...”
Mạch Tiểu Miên vừa nói, Đàm Thủy Minh ở bên cạnh ghi chép, hơn nữa còn nói lên nhận định của chính mình.
Lúc này, đội trưởng Lý nhận được điện thoại, sau đó vẻ mặt đầy nghiêm trọng nói với Mạch Tiểu Miên: “Ở trong các thùng rác quanh đây, ai cũng có phát hiện giống nhau, đều là thi thể được băm nhỏ...”
“Ừ, tập trung toàn bộ vào phòng đông lạnh đi.”
Mạch Tiểu Miên lấy túi nilon trong suốt chuyên dụng ra, bỏ thịt thi thể vào trong đó, sau đó cùng Đàm Thủy Minh đi vào phòng đông lạnh...
Tổng cộng có năm túi...
Tính toán tổng lại, thi thể bị cắt thành 2000 mảnh nhỏ.
Mạch Tiểu Miên cùng Đàm Thủy Minh dựa vào những đường vân trên xương cốt, gom lại hết mấy tiếng đồng hồ, mới có thể thu thập lại hết tất cả.
Sau đó, nhờ phần mềm máy tính cấu trúc lại bản vẽ mặt mũi thực sự của thi thể này: Là một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, mặt mũi trông rất ưa nhìn.
Căn cứ vào hệ thống ADN, trong phạm vi cả nước, lại không tìm được người nào có thông tin trùng khớp với cô ấy cả.
Đội hình cảnh chỉ có thể nhờ cảnh sát quốc tế hỗ trợ.
Cuối cùng cũng tìm ra được, người phụ nữ này là một Hoa Kiều đến từ nước Mỹ.
Công việc cần làm Mạch Tiểu Miên đã làm xong, việc còn lại là công việc của cảnh sát.
Dĩ nhiên, về phần hung thủ, cô cũng thật lòng tò mò rốt cuộc tên biến thái kia là ai!
Biểu hiện của Đàm Thủy Minh khiến Mạch Tiểu Miên vô cùng hài lòng, cảm thấy tương lai của cô ấy nhất định có thể vượt qua mình.
Mạch Tiểu Miên thay đồng phục làm việc ra, chuẩn bị trở về căn hộ riêng của mình để tắm rửa, gột sạch đi mùi tử vong không ai thích trên người mình đi. Thế nhưng cô lại phát hiện xe của Kiều Minh Húc đậu ở cửa đơn vị.
Kiều Minh Húc đứng trước cửa xe, nhìn thấy Mạch Tiểu Miên lê những bước chân nặng nề đi tới, dáng vẻ đầy sự mệt mỏi, anh lập tức tức giận, thật muốn mắng người phụ nữ ngốc nghếch này.
Mạch Tiểu Miên vừa nhìn thấy anh, liền nghĩ tới anh đêm qua một đêm không về, chắc là ngủ trên giường của Lâm Ngọc rồi, trong lòng cô lập tức không thoải mái.
Cô làm bộ như cố ý không nhìn thấy bộ dạng của anh, đi về một bên khác, đưa tay ra đón taxi.
“Mạch Tiểu Miên!”
Kiều Minh Húc gọi lớn: “Tôi ở đây này!”