Trình Đông Thành biết được chuyện này, trong cơn tức giận đã giết chết cô ta.
Vì để che đậy sự thật, không muốn cảnh sát tìm thấy, anh ta đã băm thân thể ra, hơn nữa còn nấu chín rồi ném vào thùng rác ở nhiều nơi.
Cuối cùng, lưới trời tuy thưa mà khó lọt.
Khi anh ta đăng nhập vào email, phát hiện hộp thư mới nhất của mình đã được mở ra, lập tức suy đoán ra là Tiểu Miên.
Anh ta biết, mình không còn đủ sức để yêu cô, để làm cho cô hạnh phúc được nữa, còn không bằng để cô thất vọng với mình, không nhớ tới mình nữa. Thế nên ngày đó, anh mới cố ý mang theo một người phụ nữ đi ngang qua đơn vị của cô.
Nhìn thấy cô và Kiều Minh Húc đi ra, hai người liền làm ra dáng vẻ thân mật, để Mạch Tiểu Miên biết rằng, anh ta đã sớm không còn thương cô nữa rồi.
Sau khi Kiều Minh Húc nghe thấy toàn bộ sự việc từ phía đồn cảnh sát, tâm trạng anh càng cảm thấy nặng nề hơn.
Nếu như cô gái ngốc Mạch Tiểu Miên kia biết được Trình Đông Thành vì mình mà giết chết Dương xuân Hoa, có phải cô sẽ càng thêm khổ sở bất an không?
Vì vậy, anh mãnh liệt yêu cầu phía cảnh sát bên kia, mang tất cả những chuyện này xử lý thành hồ sơ tuyệt mật, không được công khai ra bên ngoài.
Bên phía cảnh sát cũng đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại xong, trở về phòng, phát hiện thấy Mạch Tiểu Miên vẫn còn chưa đi ra khỏi phòng tắm, liền gõ cửa.
Không có ai đáp lại.
“Tiểu Miên!”
Anh hét lớn.
Vẫn không có ai trả lời nên anh vội vàng mở khóa cửa, đẩy cửa đi vào.
Anh nhìn thấy Mạch Tiểu Miên nằm yên lặng trong bồn tắm, đầu tựa vào tường, trên mặt đắp một chiếc khăn màu trắng, nằm im không nhúc nhích.
Trái tim anh cực kỳ hoảng sợ đập loạn cả lên, vội vàng đưa tay kéo chiếc khăn trắng trên mặt cô xuống, dò xét hơi thở của cô.
Hơi thở của cô vẫn còn hơi ấm.
Hóa ra cô chỉ ngủ thôi.
Cô gái ngốc này!
Đúng là bất cứ chỗ nào cũng có thể ngủ được cả.
Anh không khỏi thấp giọng mắng một tiếng, ánh mắt vô thức nhìn về phía bồn tắm.
Làn da cô trắng nõn như bạch ngọc, dưới mặt nước trông càng động lòng người hơn...
Tất cả những điều này, khiến cho máu huyết trong người anh...
Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn kiềm chế được mình, cực kỳ lưu luyến nhìn vào trong nước, vươn tay lay Mạch Tiểu Miên dậy, nói: “Em tỉnh dậy đi nào, ngủ quên trong nước thế này sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Mạch Tiểu Miên bị lay tỉnh, mờ mịt mở to đôi mắt vẫn còn mơ hồ buồn ngủ, ngơ ngác nhìn anh, nói: “Tôi ngủ quên sao?”
“Ừ, mau dậy đi, nước cũng lạnh rồi.”
Kiều Minh Húc nói với cô.
“Ồ. Vậy để tôi đứng dậy.”
Mạch Tiểu Miên có hơi mơ hồ đứng lên khỏi bồn tắm...
Kiều Minh Húc chợt cảm giác được hai dòng chất lỏng ấm áp từ chảy ra từ trong lỗ mũi...
Mạch Tiểu Miên cảm thấy cả người chợt lạnh, cúi đầu nhìn xuống, sau đó thét lên một tiếng “A”, một lần nữa ngồi trở lại trong bồn tắm, nhanh chóng cầm lấy khăn tắm lớn che kín người, sau đó la lên: “Kiều Minh Húc, anh có thể lưu manh hơn nữa không đấy?”
Kiều Minh Húc tự nhận mình đuối lý, vội vàng đóng cửa chạy ra ngoài, lấy khăn giấy lau vết máu trên mũi.
Anh lại Mạch Tiểu Miên đến chảy máu mũi rồi.
Chuyện này...
Cơn buồn ngủ của Mạch Tiểu Miên đã bị dọa chạy mất rồi, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Cô vội vàng đứng dậy từ trong bồn tắm, lau người sạch sẽ, thay đồ ở nhà, kéo cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Kiều Minh Húc đang uống nước liên tục, liền cầm khăn lông trên tay ném về phía anh, vô cùng tức giận, nói: “Kiều Minh Húc, làm người phải biết phúc hậu chứ, bề ngoài là một người đàn ông chính trực, nhưng lại lưu manh dám nhìn trộm người ta tắm.”
Kiều Minh Húc mặt đỏ lên, giải thích nói: “Vừa rồi tôi gõ cửa lớn tiếng gọi em, nhưng không thấy ai trả lời cả. Bên trong cũng không có tiếng động gì, tôi chỉ lo lắng em xảy ra chuyện gì, mới vào kiểm tra xem. Huống chi, đây cũng không phải lần đầu tiên em để tôi thấy mà!”