Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 309: Chương 309: Không phải là anh ấy (2)




"Rốt cuộc là ai vậy chứ?"

Mạch Tiểu Miên thật sự tò mò, người mà cô sẽ hối hận nếu không gặp được là ai.

Lúc này, chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào!"

Kiều Minh Húc lên tiếng nói.

Mạch Tiểu Miên tưởng là y tá, nên cũng không nhìn ra cửa, mà cúi đầu kiểm tra cánh tay mình.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, một đôi mắt quen thuộc, đang nhìn cô.

Mạch Tiểu Miên hoàn toàn sững sờ, có cảm giác như đang ở trong mộng.

Cô ngẩn người nhìn anh ấy, không dám phát ra tiếng động.

Cô sợ nếu mình vừa lên tiếng, người đàn ông trước mặt này sẽ biến mất không dấu vết, sau đó lại nở một nụ cười thảm thiết đẫm máu.

Kiều Minh Húc nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, trong lòng hoàn toàn không cảm giác được mùi vị gì, bắt đầu hối hận về quyết định này của mình.

Kể từ khi Mạch Tiểu Miên nói đã gặp lại Trình Đông Thành, anh đã treo thưởng lớn, sai người đi tìm kiếm Trình Đông Thành.

Cuối cùng anh cũng tìm được, cũng dò hỏi rõ ràng về quá khứ của Trình Đông Thành và Mạch Tiểu Miên, còn có cái chết của anh ấy.

Vì để giải thoát cho Mạch Tiểu Miên khỏi cơn ác mộng đó, anh quyết định để Mạch Tiểu Miên gặp Trình Đông Thành.

Vì vậy, hôm nay, ngay khi nhận được cuộc gọi đã tìm được Trình Đông Thành, anh mới nóng lòng muốn đưa cô đến gặp.

Nhưng không ngờ, ở trên đường lại gặp phải vụ nổ súng.

Suốt hai tiếng đồng hồ cô hôn mê, anh vẫn luôn nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, quấn quít hồi lâu, cuối cùng vẫn nhờ người đưa Trình Đông Thành đến đây.

"Đông Thành..."

Mạch Tiểu Miên thử nhỏ giọng cố gắng thì thào gọi tên anh ấy: "Anh còn sống sai?"

"Ừ."

Trịnh Đông Thành trả lời, nhưng cách anh nhìn cô có chút kỳ lạ, như thể anh chưa từng quen biết Mạch Tiểu Miên vậy.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, lấy sự quen thuộc của Mạch Tiểu Miên với anh, cô sẽ không nhận nhầm người được.

Tất nhiên, so với trong quá khứ, anh ấy già hơn một chút. Nhưng nốt ruồi lệ màu đỏ bên khóe mắt vẫn có thể nhận ra rõ ràng.

Còn nữa, mùi hương trên người anh vẫn là mùi hương mà Mạch Tiểu Miên quen thuộc.

Sao có thể nhận nhầm được chứ?

"Đông Thành, anh không nhận ra em sao?"

Mạch Tiểu Miên có chút thất vọng nhìn anh ấy hỏi.

Sau ngần ấy năm, cô vẫn luôn mơ về anh. Nếu như anh đã quên mất cô, như vậy thật sự không công bằng.

Quả nhiên, Trình Đông Thành thật sự lắc đầu, mờ mịt nhìn cô nói: "Nhìn em rất quen mắt, nhưng tôi không nhớ là ai cả, xin lỗi."

Nghe thấy như vậy, trái tim Mạch Tiểu Miên chợt chùng xuống, hỏi: "Anh là Trình Đông Thành sao?"

"Thật xin lỗi, tôi không phải là Trình Đông Thành, tôi là Trình Tây Thành. Nhưng mà tôi có một người anh em sinh đôi tên là Trình Đông Thành, đã chết rồi."

"Trình Tây Thành? Anh em sinh đôi sao?"

Mạch Tiểu Miên hoài nghi lắc đầu, nói: "Làm sao có thể chứ? Trình Đông Thành chưa bao giờ nói với tôi rằng anh ấy có anh em sinh đôi, mà cho dù là anh em sinh đôi thì cũng không thể giống nhau hoàn toàn."

"Cô gái à, nhưng sự thật chính là như vậy."

Anh ấy lấy chứng minh thư của mình ra, đưa cho cô xem.

Mạch Tiểu Miên nhận lấy.

Quả nhiên, trên đó viết tên của Trình Tây Thành, mà không phải là Trình Đông Thành.

Chuyện này...

Làm sao có thể chứ?

Trước đây, khi cô và Trình Đông Thành yêu nhau, cha mẹ của anh cũng ngầm cho phép. Vì vậy, cô cũng đã nhiều lần ra vào nhà họ Trình, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ nghe nói rằng anh có một người anh em song sinh.

Hơn nữa, cô còn nghe anh qua, anh là con trai độc nhất cơ mà.

Bây giờ, đột nhiên có một người anh em sinh đôi giống hệt như vậy, thật đúng là kỳ lạ.

"Tôi có thể xem bả vai trái của anh được không?"

Mạch Tiểu Miên hỏi.

Trình Đông Thành hơi do dự một chút, sau đó cởi cúc áo sơ mi ra, để lộ bả vai trái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.