“Đúng rồi, mẹ phải xuống đón cậu ấy thôi, con cũng phải cùng đi!”
Mẹ Mạch xoa xoa tay cột tóc lại, sau đó kéo Tiểu Miên đi xuống đón Kiều Minh Húc.
Mạch Tiểu Miên vốn dĩ không muốn đi, nhưng để tránh đả kích lòng nhiệt tình của bà ấy, cô chỉ có thể theo bà đi xuống một lần nữa.
Người trong tiểu khu nhìn thấy bà ấy vừa tiễn Phùng Quang Hiển đi, rồi lại đi xuống lần nữa, bèn nhiều chuyện hỏi.
“Ha ha, lần này con rể tương lai Kiều Minh Húc của tôi sắp tới rồi. Cậu ấy vừa mới làm xong việc đã vội vàng chạy đến đây ngay đấy!”
Mẹ Mạch nói lớn.
Mọi người cũng ôm thái độ hoài nghi đứng sang một bên đợi.
Bọn họ muốn nhìn thử xem có phải thật là Kiều Minh Húc hay không!
Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes màu đen của Kiều Minh Húc đã đậu trước mặt Mạch Tiểu Miên, anh thò đầu ra khỏi cửa hỏi có thể đậu xe ở chỗ nào.
Mẹ Mạch thấy lần này Kiều Minh Húc thật sự tới thì rất vui mừng, lớn tiếng kêu lên: “Ôi chao, bác nói Minh Húc rồi mà, cháu bận rộn như vậy thì không cần phải vội vàng đến gặp chúng ta đâu!”
“Bác gái, thật xin lỗi, cháu tới trễ!”
Kiều Minh Húc ngược lại rất lễ phép nói xin lỗi mẹ Mạch, sau đó theo chỉ dẫn của Tiểu Miên, anh đỗ xe vào một bãi đất trống bên đường rồi xuống xe.
Anh mặc một bộ vest đen anh tuấn, từ trong xe bước ra, cô ba cô sáu vây quanh xem náo nhiệt đều há hốc cả mồm.
Người này giống hệt Kiều Minh Húc trên báo chí và tivi, đúng là Kiều Minh Húc thật rồi!
Khác với vẻ đẹp trai cùng sức hút tỏa nắng của Phùng Quang Hiển lúc nãy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Kiều Minh Húc đều mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, khiến người khác vô thức muốn ngước nhìn.
Kiều Minh Húc mở cốp xe ra, từ bên trong lấy ra ba món đồ.
Đầu tiên là một món đồ có hình que dài, được bọc bằng da cá sấu trông rất đẹp.
“Giúp tôi cầm một chút!”
Anh đưa cái cây dài kia cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên đưa tay nhận lấy, nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh phía trên, liền thấy đó là cần câu cá.
Chẳng lẽ anh thật sự mang cần câu cá tới cho cha mình sao?
Chưa nói đến giá cả của chiếc cần câu kia, chỉ cần nhìn bọc da cá sấu đắt đỏ bên ngoài là đã biết rất mắc rồi.
Sau khi đưa cần câu cho Tiểu Miên, anh lại lấy ra từ bên trong hai món đồ nữa.
Một món là một chiếc hộp hình chữ nhật có chạm khắc hoa văn vẽ mạt chược bằng vàng. Còn món còn lại được đóng gói trong một thùng giấy lớn, bên ngoài túi đựng là chữ “bàn mạt chược” được viết bằng Phồn Thể.
Hai mắt mẹ Mạch sáng bừng lên, bà hỏi: “Minh Húc, đây là bàn mạt chược gì vậy?”
“Bàn mạ vàng số 1 Ma Cao ạ, đây là món quà gặp mặt cháu tặng cho bác gái, không biết bác có thích không.”
Kiều Minh Húc đưa cái hộp vuông đựng mạt chược cho mẹ Mạch, nói: “Đây là bộ mạt chược, bác cầm giúp cháu một chút. Cháu mang cái bàn này vào!”
Mẹ Mạch vừa nghe xong đã lập tức cười tít mắt.
Ai cũng biết rằng, chiếc bàn mạt chược mạ vàng số 1 Ma Cao là hàng cực phẩm, hình dáng cực kỳ bắt mắt. Đồng thời có rất nhiều chức năng, loại bình thường đều hơn 100.000 tệ một chiếc. Mà những thẻ mạt chược kia cũng đều được mạ vàng cả, vô cùng đắt.
Những người hàng xóm khác vừa nghe xong, trong mắt đã tràn ngập hâm mộ cùng ghen tị.
“Ôi chao, bà Mạch à, bà đúng thật là có phúc mà, con rể tương lai của bà đúng là ra tay hào phóng quá, thật không hổ là người giàu nhất thành phố A của chúng ta nhỉ!”
Bà Lý là người tích cực chế giễu mẹ Mạch nhất, thường xuyên châm chọc bà lại là người lên tiếng trước tiên, bà ta nói: “Đến lúc đó nhớ mời chúng tôi đến nhà bà sờ thử đấy nhé!”
“Chắc chắn rồi.”
Mẹ Mạch cười tươi như hoa, bà thật sự không ngờ Kiều Minh Húc vừa mới gặp mặt thôi đã đưa đồ tốt như vậy cho bà. Vậy thì ngày nào bà cũng có thể khoe khoang rồi.