Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 361: Chương 361: Mỗi phút giây đều cần bạn (6)




Ban đầu người đàn ông mặt sẹo vẫn còn khinh nhẹ cô, nhưng khi đánh nhau, anh ta mới phát hiện ra rằng thực lực của cô so với mình có khi còn mạnh hơn, thế nên liền bắt đầu toàn lực ứng phó...

Mạch Tiểu Miên đá anh ta vài cú, anh ta đấm Mạch Tiểu Miên vài quyền...

“Đồ thối tha, dám đá tao sao!”

Cơn đau nhức của gã lùn vừa giảm bớt một chút, anh ta lập tức đứng dậy, tức giận vây quanh tấn công Mạch Tiểu Miên.

Để đối phó với tên mặt sẹo kia, Mạch Tiểu Miên miễn cưỡng vẫn có thể đánh tay ngang, bây giờ lại thêm gã lùn vào, cô cũng chỉ biết cố hết sức mà ứng chiến thôi.

Thêm vào đó, vóc người của gã lùn của cũng không hề kém cạnh gì cả!

Cuối cùng, Mạch Tiểu Miên bị hai người bọn họ quật ngã xuống đất.

Tay chân bị giữ chặt lại!

“Con đĩ thối này!”

Gã lùn vươn tay tát mạnh vào mặt cô, nói: “Bây giờ tao phải nghiệm chứng xem, có phải tao bị mày làm hỏng rồi hay không!”

Nói xong, anh ta duỗi tay ra, muốn xé toạc quần áo của cô...

“Dừng tay!”

Sau khi người đàn ông mặt sẹo trói chân Mạch Tiểu Miên lại, anh ta bắt lấy tay của gã lùn, cau mày nói: “Đừng làm càng!”

“Lão Đao à, sao anh cứ che chở cho con đàn bà thối này vậy hả?”

Gã lùn rất tức giận hỏi.

“Tôi chỉ không muốn ba mươi triệu nhân dân triệu kia rơi vào hư không mà thôi.”

“Lão Đao à, anh cho rằng khi chúng ta lấy được ba mươi triệu nhân dân tệ xong thì có thể thả cô ta ra sao? Đừng quên mệnh lệnh mà kim chủ đã phân phó! Dù sao cô ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy hoại mà thôi, không bằng cứ để tôi vui vẻ trước đã!”

Người đàn ông mặt sẹo không còn gì để nói.

Đôi mắt hung tợn như kền kền của anh ta nhìn về phía Mạch Tiểu Miên, mang theo chút thương hại cùng bất lực.

Nghe những lời này của bọn họ, trái tim Mạch Tiểu Miên gần như lạnh đi hơn nửa.

Hóa ra họ không đơn giản chỉ muốn ba mươi triệu nhân dân tệ kia.

Sau lưng còn có người chỉ đạo, mục đích là muốn đưa cô vào chỗ chết.

Bây giờ tay chân cô đều bị trói chặt cả rồi, hơn nữa toàn thân còn đau nhức như bị xe cán qua, vô lực phản kháng...

Chẳng lẽ, cô thật sự sẽ bị hủy hoại trong tay của người đàn ông ghê tởm này sao?

Nếu sớm biết như vậy, cô đã đem Kiều Minh Húc đè đầu cưỡi cổ trước rồi!

Gã lùn vươn tay về phía áo sơ mi của cô, định xé toạc ra...

Bằng! Bằng!

Hai tiếng súng vang lên!

Bắp chân của hai tên bắt cóc bị trúng đạn, hét lớn lên, sau đó cùng ngã xuống đất...

Mạch Tiểu Miên kinh hãi nhìn theo nơi phát ra tiếng súng.

Chỉ thấy một người mặc bộ đồ màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm đen, tay cầm một khẩu súng lục, giống như đồ chơi vậy. Anh ta bắn liên tiếp mấy phát đạn, bắn vào tay chân của hai người đó, nhưng không phải vào vị trí gây tử vong.

Tay chân hai người bọn họ đều bị thương, nên chỉ có thể ngã vật ra đất như chó vậy, kêu gào thảm thiết.

Người đàn ông kia tiến đến gần cô, cởi mũ bảo hiểm ra, để lộ khuôn mặt lạnh lùng điển trai.

Hóa ra là Kiều Minh Húc!

Mạch Tiểu Miên vừa mừng vừa sợ, ngay khi nhìn thấy chính là anh, cô cũng giống như tất cả những người phụ nữ yếu đuối trên thế gian này, nước mắt cứ rơi lả tả, không kìm được mà tuôn ra...

“Thật xin lỗi, tôi tới muộn!”

Kiều Minh Húc nhìn thấy cô khóc, đau lòng nâng cô lên khỏi mặt đất, ôm cô vào lòng.

Mạch Tiểu Miên càng khóc nhiều hơn!

Cô cũng là một người phụ nữ, mới vừa rồi thật sự đã bị hù dọa rồi.

Cô không sợ chết, nhưng mà, cô sợ bị người đàn ông ghê tởm đó hủy hoại mình!

Nếu không phải Kiều Minh Húc chạy đến kịp thời, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Kiều Minh Húc nhìn thấy cô khóc, trái tim giống như bị người ta dùng tay bóp chặt đến đau đớn vậy.

Mạch Tiểu Miên khóc một hồi lâu, sau đó nghẹn ngào nói: “Cởi trói tay chân cho tôi đi, đau quá.”

Kiều Minh Húc vội vàng giúp cô tháo dây thừng ra, kiểm tra toàn thân cô một chút, phát hiện không có gì đáng ngại cả, lúc này mới dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn về phía hai tên bắt cóc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.