Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 327: Chương 327: Một đêm không ngủ (4)




“Thiếu phu nhân, hay là cô đừng xem nữa, ngủ sớm một chút. Nếu không, thiếu gia nhất định sẽ trách cứ đấy.”

Thím Trương nói.

“Thím đừng nói cho anh ấy là được mà. Cháu đi vệ sinh một lát.”

Mạch Tiểu Miên nhìn thấy dáng vẻ trông coi nghiêm ngặt của thím Trương với mình, mà cô lại không tiện ở trước mặt bà xem hộp thư đến, bèn mượn cơ đi vệ sinh.

Đóng cửa lại, nắp bồn cầu cũng không mở ra, cô trực tiếp ngồi lên phía trên, mở thư đến thứ tư ra, tiếp tục đọc:

“Hôm nay, trên trang cá nhân của một người bạn cùng lớp, tôi thấy được tin tức Tiểu Miên đã kết hôn. Nước mắt của tôi lại không nhịn được mà rơi xuống. Từ thời đi học bắt đầu thích cô ấy cho đến bây giờ, tôi đã vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy trở thành cô dâu của mình, nhất định là cực kỳ xinh đẹp. Tôi muốn ở trước mặt thượng đế, lớn tiếng tuyên thệ với mọi người, Trình Đông Thành tôi, đời này kiếp này chỉ yêu một mình Mạch Tiểu Miên, nguyện ý cả cuộc đời này ở bên cạnh bầu bạn với cô ấy, dắt tay cô ấy đi vào trong tòa lâu đài hôn nhân, xây đắp nên hạnh phúc của chúng tôi. Chỉ tiếc rằng, bây giờ tôi căn bản không có tư cách để trở thành chú rể của cô ấy, chỉ có thể yên lặng chúc cô ấy hạnh phúc mà thôi.”

Thư đến thứ năm, lại là một thư mục đã bị đóng kín, đó chính là bức thư tràn đầy oán hận mà trước kia cô đã gửi:

“Trình Đông Thành, được, chúng ta chia tay. Nhưng mà, tôi sẽ không chúc anh hạnh phúc, tôi mong có một ngày nào đó, anh sẽ biến thành thi thể nằm trước mặt tôi, tôi sẽ đích thân cầm dao giải phẫu để xem thử anh có trái tim hay không!”

Trình Đông Thành phản hồi lại những dòng tin nhắn của cô ở phía dưới: Tiểu Miên, thật xin lỗi, là anh đã không thực hiện được lời hứa sẽ cùng em đi hết cuộc đời. Nếu như có một ngày anh thật sự chết đi, em cứ moi trái tim anh ra mà xem. Trái tim kia của anh nhất định vẫn còn yêu em đến cháy bỏng, chứ không phải là không có.

Bức thư này, anh không gửi cho Tiểu Miên, mà gửi cho chính mình.

Mạch Tiểu Miên dùng ống tay áo lau nước mắt đã phủ kín mặt, đôi mắt mơ hồ ngập nước, cô muốn tiếp tục mở xem, nhưng cũng chỉ còn lại những thư đến trước đây cô viết cho anh ấy, không còn bức thư nào anh tự gửi cho bản thân nữa.

Cô bấm mở những lá thư mình đã gửi cho Trình Đông Thành trước kia.

Khi đó hai người bọn cô vẫn chưa chia tay, nội dung của những bức thư đó vô cùng kỳ quặc, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Ngay cả chuyện một hôm nào đó cô gặp được một chú chó nhỏ đáng yêu, cô cũng vô cùng vui vẻ mà viết tới một nghìn chứ.

Đúng vậy, ngày đó cô là một nữ sinh hoạt bát năng động, ở trước mặt anh, luôn cảm thấy không bao giờ hết chuyện để nói. Chuyện gì cô cũng muốn nói với anh, muốn chia sẻ cùng anh, muốn mỗi giây mỗi phút đều cùng anh ở một chỗ.

Mà anh cũng giống như vậy.

Tình yêu của hai con người đầy nhiệt huyết thanh xuân, giống như kẹo cao su vậy, dính chặt lấy nhau đến mấy cũng không hề cảm thấy chán.

Nhìn lại những bức thư tràn đầy yêu thương trước kia, trong đầu Mạch Tiểu Miên không khỏi xuất hiện lại những hình ảnh ngày đó của hai người.

Đã từng vui vẻ, hạnh phúc đến như vậy!

Cô nở nụ cười, những nước mắt lại tuôn ra.

“Thiếu phu nhân, cô vẫn khỏe chứ?”

Thấy cô ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, thím Trương lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, bèn vội vàng gõ cửa hỏi.

“Thím Trương, cháu không sao ạ, chỉ là có hơi táo bón thôi. Thím không cần phải để ý đến cháu đâu.”

Mạch Tiểu Miên cố gắng để cho giọng điệu của mình trở nên bình thường nhất có thể, trả lời nói.

“Táo bón sao? Vậy thì tốt, hù chết tôi rồi, tôi còn tưởng cô té xỉu ở trong đó rồi nữa chứ.”

Thím Trương thở phào nhẹ nhõm nói.

“Thím Trương à, cháu không đến nỗi yếu ớt như vậy đâu, thím cứ yên tâm ngủ một giấc đi ạ.”

Mạch Tiểu Miên lau nước mắt, bình tĩnh kéo cửa đi ra ngoài.

Thím Trương vẫn chưa ngủ mà lo lắng ở cửa chờ cô, điều này làm cô cảm thấy vừa áy náy, lại vừa ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.