Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 169: Chương 169: Ngày thứ ba lại mặt (5)




Anh muốn cho tất cả mọi người ở nơi này đều biết, Tiểu Miên gả cho anh là hạnh phúc. Anh là yêu thương cô, để cho lòng hư vinh của cô cùng cha mẹ cô được thỏa mãn nhất.

Nghe anh nói như vậy, mặt của Mạch Tiểu Miên lập tức đỏ lên như đốt, mà trong lòng cũng giống như được ăn mật ngọt vậy.

Mỗi bước chân của Kiều Minh Húc vừa dài vừa mê người, anh nhẹ nhàng ôm Mạch Tiểu Miên đi trên đường vào tiểu khu, không xem ai ra gì.

"Con rể Kiều của chúng ta khỏe thật đấy, có thể ôm cả con bé lên thế kia!"

Mẹ Mạch nhìn Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên nặng 50kg nhưng lại không hề chật vật, cực kỳ hài lòng nói: "Tiểu Miên của chúng ta đúng là không gả sai người mà, lần này tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi."

Cha Mạch bèn gật đầu, nói: "Tôi cũng yên tâm."

Kiều Minh Húc ôm Mạch Tiểu Miên tiến vào trong thang máy.

"Mệt không? Để tôi đứng xuống dưới, không sao đâu."

Cha Mạch mẹ Mạch vì phải chăm sóc những người giúp việc đưa quà tới kia nên không cùng bọn họ vào trong thang máy. Mạch Tiểu Miên nhìn thấy Kiều Minh Húc sau khi tiến vào thang máy, vẫn ôm lấy cô, bèn nói.

"Không mệt, nếu để tôi ôm một món hàng hơn 50kg, có lẽ một giây tôi cũng không ôm được. Nhưng ôm em không mệt, em còn có thể mập hơn chút nữa."

Kiều Minh Húc nói.

"Mập chút nữa anh ôm không nổi đâu."

Mạch Tiểu Miên thấy anh vẫn không thả mình xuống, nên cũng không mãnh liệt yêu cầu nữa.

"Đừng đánh giá thấp năng lực của tôi, em mập thêm 15kg nữa tôi vẫn có thể ôm nổi."

Kiều Minh Húc trả lời.

Mặt của Mạch Tiểu Miên lại hơi đỏ lên.

Cửa thang máy mở ra, có hai cô bé tiến vào, đều là hàng xóm quen thuộc của Mạch Tiểu Miên.

Tuy nhiên, hai cô gái này Mạch Tiểu Miên lại tương đối không thích lắm.

Trước kia, các cô ấy ỷ vào mình trẻ tuổi, cho dù ngoài sáng trong tối gì đều trực tiếp gọi Mạch Tiểu Miên là "người phụ nữ già không ai thèm lấy", hoặc là nói những lời khác rất khó nghe. Cũng bởi vì mẹ Mạch có một lần đắc tội với hai người các cô.

Thái độ của Mạch Tiểu Miên đối với các cô là phớt lời không để ý đến. Tuy nhiên cô cũng không phải là thần Phật, không thể cười một tiếng rồi tha thứ với các cô ấy được, mà là trong lòng sinh ra sự chán ghét.

Hai con nhóc này nhìn thấy cô, hơn nữa còn được Kiều Minh Húc ôm trong ngực, lời lẽ cay nghiệt lại tới.

"Ôi chao, Tiểu Phương à, có vài người phụ nữ đúng thật là vô sỉ mà."

"Đúng vậy, làm hồ ly tinh, làm người thứ ba mà da mặt dày như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy."

"Hây dà, Tiểu Phương à, cô cũng phải cho người ta mới phải, người ta là gái ế, vất vả lắm mới dùng thủ đoạn đoạt lấy bạn trai của người ta. Dĩ nhiên giọng điệu phải lớn lối hơn một chút, để cho toàn thế giới đều cảm thấy cô ta hạnh phúc chứ."

"Có lớn lối hơn nữa cũng không thay đổi được dáng vẻ tuesday của cô ta đâu."

...

Mặc dù bọn họ không nói rõ là ai, cũng không nhìn Mạch Tiểu Miên mà nói, tuy nhiên ai cũng biết, các cô ta chính là nói cô.

Mạch Tiểu Miên mặt đen lại.

Tròng mắt đen của Kiều Minh Húc cũng trầm xuống, anh đặt Mạch Tiểu Miên xuống đất, nhìn thấy thang máy vừa vặn mở ra, một tay túm lấy một người, xách cổ áo hai cô ta lên, trực tiếp ném ra ngoài...

Hai cô gái kia ngã xuống đất, một người nhanh chóng đè nút thang máy xuống, để cửa không thể khép lại.

Một người khác thì thở hổn hển nhảy cỡn lên, tức giận mắng Kiều Minh Húc: "Mẹ nó, nghĩ có tiền thì ngon à? Đồ cặn bã, anh còn dám động tay động chân với tôi! Tôi muốn kiện anh tội xâm hại thân thể người khác, còn có quyền tự do đi thang máy nữa!" . Truyện Full

Đôi môi mỏng lạnh lẽo của Kiều Minh Húc mím chặt lại, hơi có vẻ giễu cợt nói: "Tôi sẽ để cho các cô nhanh chóng lĩnh ngộ sâu sắc đạo lý có tiền thì ngon lắm đó!"

Lúc anh nói lời này, cơ thể tỏa ra khí lạnh, hệt như vị thần Tu La từ địa ngục xuất hiện vậy, khiến cho hai cô gái kia cảm thấy sống lưng lạnh toát, có một loại dự cảm bất thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.