“Không phải chứ? Pháp y Mạch, vị trí này cũng không phải là vị trí chính xác của tim, theo lý thuyết sẽ không phải một dao chí mạng.”
Trương Hòa ở bên cạnh đưa ra nghi vấn: “Tuy nhiên xét đến sự đông tụ của máu cùng màu sắc của thi thể, thời gian từ lúc bị thương đến khi chết lại cực kỳ ngắn, tuyệt đối là một dao có thể giết người.”
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên đồng ý với giải thích của cậu ấy, bảo cậu ấy nối điện cho cưa điện, chuẩn bị bắt đầu động tay giải phẫu.
So với dao mổ truyền thống, cưa điện chuyên dụng để giải phẫu có thể sử dụng nhanh chóng, chính xác hơn. Thời điểm cắt xương sẽ không gây chấn thương bề mặt, không làm rơi vãi quá nhiều mảnh vụn xương, hơn nữa còn nhẹ và dễ dàng làm việc.
Cô nhắm vào vị trí của khoang ngực, bình tĩnh di chuyển cưa điện, cùng với tiếng ma sát giữa cưa điện và xương cốt, khoang ngực của thi thể được mở ra. Sau đó cô dùng đôi bao tay màu trắng đã đeo lúc nãy lật da thịt trước ngực của thi thể ra ngoài.
Sắc mặt của một vài cảnh sát hình sự trẻ tuổi ở bên ngoài phòng tuyến tái nhợt, có chút không nhịn được, che miệng chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Vẻ mặt của Mạch Tiểu Miên không có chút thay đổi nào, giống như trước mắt không phải là thi thể người, mà là một con lợn chết vậy.
Không phải cô không chú ý đến sinh mạng, mà là sinh mạng này đã đi đến hồi kết. Sự tôn trọng lớn nhất của cô dành cho anh ta chính là có thể tìm ra chân tướng về cái chết của anh ta, để cho linh hồn của anh ta được an ủi.
Một lượng lớn khí ăn mòn thường tích tụ trong khoang ngực của xác chết. Khí ăn mòn này vốn xuất phát từ axit của dạ dày bên trong cơ thể. Khi còn sống, nó có thể bảo vệ dạ dày của con người. Tuy nhiên, một khi sinh mạng đã có dấu hiệu chết, nó sẽ nhanh chóng chuyển hóa thành axit amin, trở thành khí ăn mòn. Sự ăn mòn lại khiến cho thi thể nhanh chóng bốc mùi thối rữa.
Chất khí này sẽ bốc ra ngoài khi mở khoang ngực ra.
Mạch Tiểu Miên đã mặc đồ bảo hộ đầy đủ nên cũng không cần tránh loại chất khí này.
“Mũi dao đâm vào đúng vị trí tim phải bẩm sinh của người chết, một dao ngay chính giữa động mạch đập của tim, chết ngay lập tức...”
Mạch Tiểu Miên vừa kiểm tra các vị trí bên trong vừa nói, Trương Hòa tiếp tục ghi chép lại, chen miệng vào.
“Chẳng trách chỉ cần một nhát dao cũng có thể chết người. Hóa ra là người này có tim bẩm sinh nằm bên phải.”
Tim của người bình thường được đặt trong lồng ngực, giữa hai lá phổi, hơi chếch về phía bên trái của xương ức. Cách đường giữa cơ thể khoảng 1-2 cm về phía xương liên sườn thứ 5. Tuy nhiên có vài trường hợp đặc biệt tim bẩm sinh nằm ở bên phải.
Mà người đã chết này rõ ràng là một người có tim nằm bên phải bẩm sinh.
“Thức ăn trong dạ dày của thi thể đã được tiêu hóa hết, trong tá tràng còn tồn đọng thức ăn chưa tiêu hóa được. Thời điểm tử vong khoảng 10 giờ trước, tức là khoảng 4 giờ sáng... Xét từ góc độ cùng lực độ của lưỡi dao, phán đoán sơ bộ có thể nhận định người chết dùng dao đâm về phía tim mình... “
Mạch Tiểu Miên nói ra từng kết quả giải phẫu, Trương Hòa ghi chép lại.
Sau khi giám định xong, lại đem thi thể vừa giải phẩu ra khâu lại...
“Vô cùng hoàn mỹ, cảm ơn pháp y Mạch!”
Sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Trần Huy Phong, một cảnh sát hình sự lớn tuổi từng nhiều lần hợp tác với Mạch Tiểu Miên khen ngợi cô.
“Cảm ơn đội trưởng Trần.”
Mạch Tiểu Miên cởi bỏ hết đồ bảo hộ trên người xuống, giao cho Trương Hòa thu dọn, sau đó chuẩn bị về nhà tắm rửa.
Nhiệm vụ của bác sĩ pháp y chỉ là phụ trách phân tích, giám định tình trạng cơ thể của người chết. Tuy nhiên lại có vai trò vô cùng quan trọng trong việc hỗ trợ cảnh sát điều tra tội phạm.
Còn về việc điều tra cụ thể, đó là việc của cảnh sát hình sự, không phải việc của bác sĩ pháp y.
“Pháp y Mạch.”
Khi cô chuẩn bị rời đi, một cảnh sát hình sự có dáng vẻ đẹp trai trẻ tuổi mà cô chưa từng gặp bao giờ gọi cô lại.