Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 302: Chương 302: Ngoan nào, ăn cơm thôi (2)




Nghe thấy anh nói như vậy, Mạch Tiểu Miên cảm thấy vô cùng buồn cười.

Anh xem cô là trẻ con đấy à.

Tuy nhiên, cô vẫn có chút cảm động.

Ngoại trừ cha mẹ ra, trên đời này thật đúng là không có người nào quan tâm đến chuyện đói no của cô như vậy cả.

"Nói đi, tâm nguyện của em, sau đó ăn sạch bát cháo này nhé."

Kiều Minh Húc dỗ dành nói.

Trong đầu Mạch Tiểu Miên đột nhiên nghĩ tới món lòng già xào nghệ mà Kiều Mai Kim đã từng nói, bèn bật thốt lên: "Đợi tôi khỏi bệnh rồi, có khẩu vị, anh cùng tôi đi ăn ở chợ đêm đi. Tôi ăn cái gì, anh cũng phải ăn cái đó. Bây giờ mong ước của tôi cũng chỉ có vậy mà thôi!"

"Chợ đêm sao?"

Kiều Minh Húc nhíu mày lại, nói: "Nơi đó không sạch sẽ, đồ ăn cũng không tốt, nhiều người hỗn tạp, có gì ngon mà ăn cơ chứ? Tôi cùng em đến Phong Nhã ăn, em có thể tùy ý chọn bất kỳ món nào cũng được."

"Không muốn, tôi chỉ muốn tới chợ đêm ăn mà thôi."

Mạch Tiểu Miên vô cùng kiên quyết yêu cầu, nói: "Không phải anh nói đáp ứng một tâm nguyện của tôi sao? Ước muốn nhỏ nhoi như vậy anh cũng không thể đáp ứng được, vậy tôi làm gì còn dám mong đợi đòi hỏi lấy được tâm nguyện gì khác lớn hơn từ anh cơ chứ? Thật là đau lòng mà, tôi không ăn đâu!"

Nói xong, cô cầm lấy chén cháo hơi đẩy về phía anh.

"Được rồi, tôi đồng ý với em, em ăn đi!"

Tổng giám đốc Kiều của chúng ta, cuối cùng vẫn phải cực kì xoắn xuýt đáp ứng tâm nguyện này của cô.

Mạch Tiểu Miên vừa nghe thấy, bèn không khỏi mở cờ trong bụng, vội vàng lấy chén cháo trở về, bắt đầu ăn từng ngụm lớn.

Có lẽ bởi vì tâm nguyện đã được chấp thuận, tâm tình của cô cũng trở nên tốt hơn. Lần này loại cảm giác không có khẩu vị kia cũng bớt đi rất nhiều, cô đã nếm ra được ít mùi vị tươi ngon.

Nhìn thấy cách ăn của cô trước sau không đồng nhất, Kiều Minh Húc chợt xuất hiện loại cảm giác giống như bị lừa, bèn thở phì phò hỏi: "Mạch Tiểu Miên, có phải em cố ý lừa gạt tôi không đấy?"

"Anh bị ngốc à?"

"Không phải."

"Tôi đây làm sao có thể lừa được tổng giám đốc Kiều ngoan ngoãn chui vào tròng cơ chứ? Tôi còn tự hỏi bản thân mình làm thế nào thông minh được như vậy ấy."

Mạch Tiểu Miên ăn sạch miếng cháo cuối cùng, sau đó lau miệng nói: "Vừa rồi khẩu vị của tôi thật sự không tốt, nhưng nghe anh đồng ý cùng tôi đi ăn chợ đêm, nên tâm trạng lập tức trở nên thoải mái. Dạ dày cũng bất giác nghe lời. Kiều Minh Húc à, tôi thật sự không phải lừa gạt anh đâu, anh đừng dùng lòng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử như vậy. Mạch Tiểu Miên tôi làm người quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, anh không thể nghĩ oan cho tôi như vậy được!"

Trông cô nói năng đầy lý lẽ hùng hồn như vậy, Kiều Minh Húc chỉ biết đảo trắng mắt.

Tuy nhiên, nhìn thấy cô có thể ăn hết chén cháo này, hơn nữa khẩu khí nói ra còn không đứng đắn như vậy, anh cảm thấy cũng không tệ, bèn nhanh chóng ăn cơm của mình.

"Kiều Minh Húc, anh nhớ đấy, anh không được ăn quỵt đâu!"

Mạch Tiểu Miên lo lắng anh sẽ giả vờ như không biết gì, bèn nhấn mạnh nói: "Thím Trương cũng có nghe đấy, thím ấy có thể làm chứng!"

"Tôi cũng chưa nói mình sẽ không làm."

Kiều Minh Húc sậm mặt lại đáp.

"Không sai, tổng giám đốc Kiều của chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, đại trượng phu nói là làm. Tôi tuyệt đối tin tưởng anh sẽ không bao giờ quỵt nợ."

Tâm tình của Mạch Tiểu Miên rất tốt, đứng lên, nói: "Anh ăn trước đi, tôi lên sân thượng phơi nắng để tiêu hóa một chút."

Cô vừa mới đi ra khỏi hậu viện, liền nhận được tin nhắn Wechat của Kiều Mai Kim.

Kiều Mai Kim gửi hình ngày hôm đó ở nhà bếp qua cho cô, nói: "Chị dâu à, chị xem hình này, chị cùng anh trai thật đúng là xứng đôi. Hai người đứng chung một chỗ, khiến người ta nhìn thôi cũng đã cảm thấy vui vẻ rồi."

Mạch Tiểu Miên vô cùng cẩn thận nhìn dáng vẻ Kiều Minh Húc mặc tạp dề ngày đó, khóe môi bất giác mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.