“Anh Long, dáng vẻ của người đẹp này trông không tệ nhỉ, vóc dáng cũng tốt, vừa vặn lấp chỗ trống của con tiện nhân này đấy!”
Một tên côn đồ nhìn Mạch Tiểu Miên với ánh mắt dâm đãng nói với anh Long.
Anh Long cũng vô cùng thích dáng vẻ lạnh lùng kia của Mạch Tiểu Miên, cô có vóc dáng cao ráo, mặt mũi xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại mang theo một loại khí chất mạnh mẽ. Vì thế anh ta lập tức nở một nụ cười bỉ ổi dâm đãng, nói: “Người đẹp à, đừng hù dọa tôi làm gì. Nếu dám hù tôi, tôi sẽ thẳng tay vồ lấy cô trên đường cái này đấy, để cô trở thành người phụ nữ của tôi.”
Phùng Quang Hiển đang bị đánh đến nỗi sắp bất tỉnh lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mạch Tiểu Miên, cũng mở to mắt ra xem.
Phát hiện ra đó thực sự là cô, anh bèn khẩn trương kêu lên: “Tiểu Miên, chạy đi, đừng để ý đến tôi!”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy rõ người bị đánh thành cái đầu heo kia hóa ra lại là Phùng Quang Hiển, cô lập tức không nói hai lời, lao tới trước, đôi chân dài đạp vào bắp chân của tên vạm vỡ đang ôm lấy Phùng Quang Hiển kia.
Cô đá người không cần dùng nhiều lực, mà là dựa vào huyệt đạo để ra chân.
Người đàn ông vạm vỡ kia bị đá đến tê dại, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, thả Phùng Quang Hiển ra.
Phùng Quang Hiển được giải thoát, vội vàng đứng dậy, đưa tay kéo Mạch Tiểu Miên cùng chạy.
Nhưng những tên đàn ông kia sao có thể để bọn họ chạy được chứ?
Bọn chúng vây lại, lấy bọn họ làm trung tâm.
“Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy! Người đẹp ngoan ngoãn ở lại thì tôi còn có thể thả cậu ta đi đấy!”
Anh Long cười lạnh nói.
“Bọn mày thả cô ấy ra, chuyện này là của tao, không có liên quan gì đến cô ấy cả!”
Mặc dù Phùng Quang Hiển bị đánh đến nỗi đứng không vững nhưng theo bản năng vẫn vô thức che chở Mạch Tiểu Miên ở sau lưng.
“Ha ha, mày dụ dỗ người phụ nữ của tao mà tao không giữ lại người phụ nữ của mày thì anh Long đây còn có thể lăn lộn trong giới này nữa sao?”
Tên anh Long kia hừ lạnh, vung tay lên...
Mấy tên đàn em của anh ta cũng bắt động động thủ.
“Tiểu Miên, em tìm cơ hội chạy trốn đi!”
Phùng Quang Hiển lo lắng nói với Mạch Tiểu Miên.
“Đây là lời mà tôi sẽ nói với anh đấy!”
Mạch Tiểu Miên che anh ấy lại phía sau, bắt đầu nhanh chóng phát huy năng lực võ thuật của mình để đối phó với những người kia.
Mặc dù cô không phải là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, nhưng cô đã được luyện võ từ nhỏ, cực kỳ giỏi đánh đấm. Mà quan trọng nhất là sau khi trải qua nhiều năm giải phẫu, cô đã có những kiến thức khá sâu rộng đối với những kinh mạch của con người. Cô biết cách điều khiển vị trí thần kinh tương ứng của cơ thể con người là nhờ những ***** ** nào.
Vì vậy, dù cô có ra tay đấm, hay dùng chân đá, đều tương đối chính xác.
Đối với những tên côn đồ cắc ké kia, dù bọn chúng có sức mạnh, đánh nhau cũng xem như khá linh hoạt và lợi hại, nhưng vẫn phải bại trận dưới tay cô.
Điều cốt yếu nhất là vì bọn họ coi thường một người phụ nữ như Mạch Tiểu Miên, cho rằng cô chỉ là một cái gối thêu hoa, học được ít võ thuật múa may chỉ nhìn được mà không dùng được mà thôi.
Phùng Quang Hiển nhìn thấy Mạch Tiểu Miên cho dù là đấm tay hay đá chân thì động tác cũng vô cùng phóng khoáng mạnh mẽ, chẳng kém gì một nữ võ sĩ trên tivi vậy, anh mê mẩn ngắm nhìn cô.
Lúc anh còn chưa kịp phản ứng thì Mạch Tiểu Miên đã quật ngã mấy người đó xuống đất, bao gồm cả anh Long ngang tàng kia cùng một vài người đang gào khóc thảm thiết như sói tru.
Người vây xem rối rít vỗ tay tán thưởng, bọn họ gọi Mạch Tiểu Miên là nữ hiệp.
Mà lúc này, đội trưởng Trần nhận được điện thoại của tài xế báo cảnh sát đã vội vàng mang người chạy tới. Hiện đang còng tay từng người một trên mặt đất lại.
“Pháp y Mạch!”
Đội trưởng Trần vô cùng tán thưởng nhìn cô nói: “Xem ra cảnh đội của chúng tôi còn cần phải mời cô làm huấn luyện viên để nâng cao sức chiến đấu mới đúng đấy!”
“Để đội trưởng Trần chê cười rồi.”
Mạch Tiểu Miên nói xong câu này cũng không nói gì thêm nữa, mà cô kiểm tra thương thế của Phùng Quang Hiển. Anh ngã xuống đất một lần nữa, không có cách nào đứng dậy nổi cả.