"Sao lại nóng như vậy chứ? Không được, để tôi đi tìm nhiệt kế đo thử. Vốn em đã ngốc rồi, nếu sốt làm cháy hỏng đầu óc biến thành ngớ ngẩn thì tôi không biết nên làm gì cho phải đây."
Kiều Minh Húc nhanh chóng từ trên giường xuống, một lần nữa bước qua người Mạch Tiểu Miên.
Cảnh xuân dưới áo ngủ một lần nữa lại bại lộ dưới mắt cô.
Kiều Minh Húc chạy thình thịch xuống lầu, tìm nhiệt kế trong hòm thuốc, sau đó lại chạy lên lầu. Anh lại nhìn thấy Mạch Tiểu Miên không có ở trên sàn nhà, chỉ nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Anh đợi một lúc, còn chưa thấy cô đi ra, liền gõ cửa hỏi: "Mạch Tiểu Miên, em có khỏe không? Không té xỉu đấy chứ?"
"Tôi không sao."
Mạch Tiểu Miên ở bên trong dùng nước lạnh rửa khuôn mặt đỏ bừng của mình,
Nét đỏ trên mặt cuối cùng cũng vơi bớt.
Cô nhìn đôi mắt mơ màng của người phụ nữ trong gương, cảm thấy rất buồn cười.
Trước kia, cô cảm thấy Diệp Mai vừa nhìn thấy những anh chàng đẹp trai liền bày ra đôi mắt si mê rất buồn cười. Bây giờ cô lại cũng thay đổi thành bộ dáng này, đoán chừng Phật Lạc Y Đức nói không sai. Tính dục của cô thật sự bị kìm nén, tuổi đã cao, bắt đầu tư xuân rồi.
"Mạch Tiểu Miên, em ở bên trong làm gì lâu quá vậy?"
Kiều Minh Húc lại ở bên ngoài gõ cửa hỏi.
"Đi ra ngay đây."
Mạch Tiểu Miên lấy khăn lông, lau nước trên mặt, sau đó đẩy xe lăn ra mở cửa.
Kiều Minh Húc cẩn thận nhìn cô kiểm tra trên dưới một phén, phát hiện trên tóc cùng trán cô ẩm ướt, trên mặt còn có hơi ẩm ướt, bèn nghi ngờ hỏi: "Vừa rồi em mới rửa mặt sao?"
"Ừ."
"Em sẽ không đần đến nỗi cho rằng rửa mặt có thể hạ nhiệt độ đấy chứ?"
Kiều Minh Húc lại một lần nữa đưa tay sờ trán cô.
Trán hơi lạnh, không còn nóng như vừa rồi nữa.
Chuyện này làm cho anh càng khẩn trương hơn.
Thân thể một người nếu lúc nóng lúc lạnh, chắc chắn sau đó sẽ sốt cao.
"Tôi không lên cơn sốt."
Mạch Tiểu Miên đẩy tay anh ra, không dám đối mặt với anh.
"Không lên cơn sốt mới là lạ ấy."
Kiều Minh Húc khom người, bế cô lên.
Mạch Tiểu Miên vừa mới hạ nhiệt, bây giờ máu huyết trên người lại bắt đầu sôi trào. Trái tim nhỏ bé kia của cô, thật sự có thể dùng từ hươu nai chạy loạn để hình dung. Trực tiếp nhảy loạn xạ, âm thanh lớn đến nỗi chính cô cũng có thể nghe thấy. Hô hấp gần như rơi vào trạng thái nghẹt thở, vì vậy trông có vẻ thở hổn hển rất khó khăn.
Điều này làm Kiều Minh Húc càng cho rằng cô đang bị bệnh, dẫn đến hô hấp cùng nhịp tim đập hỗn loạn.
"Tôi không lên cơm sốt."
Mạch Tiểu Miên đối với tình huống của mình lúc này lại rất rõ ràng, bèn nói với Kiều Minh Húc lại một lần nữa.
"Có lên cơn sốt hay không cũng không phải do em định đoạt, đo thân nhiệt nào!"
Kiều Minh Húc không để cô nói nữa, trực tiếp cầm cánh tay cô lên, nhét nhiệt kế vào nách cô, sau đó để cho cô kẹp chặt lại.
Mạch Tiểu Miên vô cùng bất đắc dĩ phải thuận theo.
Rõ ràng không lên cơn sốt, lại bị kẹp bằng một cái nhiệt kế lạnh lẽo, chuyện này thật sự cực kỳ quái dị.
"Đừng lộn xộn, kẹp nhiệt kế vào, tôi đi ra ngoài rót cho em một ly nước nóng."
Kiều Minh Húc dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Mạch Tiểu Miên le lưỡi, nhìn thấy anh đi ra ngoài, bèn hơi buông lỏng tay một chút.
Rất nhanh Kiều Minh Húc đã bưng một ly nước nóng tiến vào, đưa cho cô.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên dùng tay không kẹp nhiệt kế nhận lấy ly nước rồi uống.
"Khụ khụ khụ."
Có lẽ do quá lúng túng khẩn trương, cô uống có hơi vội nên bị sặc, sau đó liền ho khan dữ dội.
Kiều Minh Húc vội vàng lấy ly nước ra khỏi tay cô, đưa tay vỗ lưng giúp cô thuận khí, hắng giọng nói: "Uống có một ly nước thôi cũng sặc cho được, đúng là ngốc chết mà!"
Lúc này Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy mình đúng thật là một kẻ ngốc mà.