Kiều Minh Húc ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, vén quần cô lên.
Liền thấy đầu gối vốn trắng nõn của cô có vài vết bầm tím sưng lên.
Trái tim anh như bị người ta dùng dao quẹt vào vậy, anh ngẩng đầu hỏi cô: "Rất đau sao?"
Đột nhiên chạm phải ánh mắt quan tâm kia của anh, đáy lòng của Mạch Tiểu Miên như bị chạm điện, đầu tiên gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu nói: "Không phải quá đau, không sao cả. Chỉ là bị đụng đầu tí thôi mà."
"Thật sự không cần đến bệnh viện sao?"
"Ừ, không cần, loại vết thương nhẹ này không thành vấn đề."
"Thật không nghĩ ra, sao em lại sợ đi bệnh viện như vậy."
"Ở bệnh viện có quá nhiều người, khó thở."
"Nói cũng phải, để tôi giúp em thoa thuốc."
Kiều Minh Húc đứng lên, đi lấy hòm thuốc. Anh mở ra, lấy rượu thuốc, quấn bông gòn, cẩn thận lau lên đầu gối cho cô. Vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, động tác vô cùng ôn nhu.
Mạch Tiểu Miên nhìn người đàn ông đang quỳ nửa người ở trước mặt mình, lại nghĩ đến tình huống phát bệnh Động kinh phong của anh. Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại thương tiếc, liền không tự chủ đưa tay ra sờ đầu anh.
Kiều Minh Húc đang chuyên tâm thoa tuốc, bỗng nhiên bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô vuốt ve, trong lòng lập tức trở nên ấm áp, dịu dàng.
Bầu không khí lúc này của hai người bọn họ trở nên vô cùng mập mờ khác thường.
"Hắc hắc, tôi đã xuất chiêu Giáng Đầu cho anh rồi này."
Mạch Tiểu Miên đột nhiên cười đểu, phá hỏng bầu không khí bất thường này.
Kiều Minh Húc nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh đầu cô, vẻ mặt đầy giễu cợt nhìn cô nói: "Thật đúng là không nhìn ra, pháp y còn muốn dùng thuật Giáng Đầu người ta đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi là đệ tử chính thống của Thái Lan mà, anh sợ không?"
Mạch Tiểu Miên cười lên, mặt đầy vẻ giảo hoạt.
"Sợ, tôi rất sợ."
Kiều Minh Húc cũng rất phối hợp.
"Ha ha, vậy sau này anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi. Tôi nói một, anh không được nói hai đâu đấy."
"Ừ, tôi không nói hai, nhưng sẽ nói ba."
"Xem ra, Giáng Đầu Hoàn của tôi không lợi hại lắm, tôi tiếp tục vậy."
Mạch Tiểu Miên lại đưa tay đặt lên đầu anh.
Kiều Minh Húc cũng không né tránh, mà mặc cho cô sờ.
Thật ra thì anh rất hưởng thụ cảm giác cô sờ đầu mình, giống như khi còn bé mẹ sờ đầu mình vậy, vô cùng ấm áp thoải mái.
Mạch Tiểu Miên chỉ dám sờ nhanh một cái, sau đó buông ra.
Vì để che giấu sự khẩn trường và khác thường khi sờ đầu anh, cô liền cô ý nói lần nữa: "Ừ, lần này tôi đã dùng thuật Giáng Đầu rất lợi hại cho anh, sau này, trừ tôi ra, không ai có thể sờ đầu anh đâu."
"Em biết cắt tóc sao?"
"Hả?"
Mạch Tiểu Miên không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, liền thành thật trả lời: "Không biết."
"Vậy tóc tôi dài thì phải làm sao?"
"Đến salon cắt tóc."
"Lúc cắt tóc, người thợ không phải cần sờ vào đầu tôi mới có thể cắt được à?"
"Ồ ồ ồ..."
Bây giờ Mạch Tiểu Miên mới hiểu được lý do vừa rồi anh hỏi về chuyện cắt tóc, cô nói: "Tôi sai rồi, để tôi rút lại vu thuật này, thay đổi thần chú, để ngoại trừ thợ cắt tóc ra, không ai có thể sờ đầu anh được."
"Không cần sửa lại, sau này em giúp tôi cắt tóc là được."
Kiều Minh Húc nói.
"Vấn đề là tôi không biết."
"Học."
"Chuyên môn của tôi là pháp y, không phải là thợ cắt tóc."
"Tôi không cản trở em làm pháp y, nhưng bởi vì em khiến cho người khác không thể sờ vào đầu tôi, nên em phải kiêm thêm việc làm thợ cắt tóc cho tôi."
Vẻ mặt Kiều Minh Húc thành thật nói.
"Chuyện này..."
Lúc này Mạch Tiểu Miên mang theo cảm giác tự lấy đá đập chân mình, cảm giác bực bội thua thiệt, kêu la: "Anh thật sự tin tôi có thuật Giáng Đầu sao? Tôi lừa anh đấy, tôi chẳng biết gì cả, đầu của anh vẫn có thể để cho người khác tùy ý sờ được."
"Mặc kệ, dù sao tôi cũng tin, sau này tóc của tôi do em phụ trách."
Kiều Minh Húc không cho phép cô nghi ngờ, nói.