Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 185: Chương 185: Sóng gió ở Nhã Phong (9)




"Ố ồ, cậu chủ Kiều à, một mình tới Nhã Phong Các sao? Tiểu Miên nhà tôi đâu?"

Phùng Quang Hiển nhìn thấy anh, đôi mắt đào hoa xanh thẳm kia nheo lại, cười hỏi. Dáng vẻ tà mị bất cần đời.

"Từ lúc nào Tiểu Miên lại thành của nhà anh chứ?"

Kiều Minh Húc lạnh lùng nhìn anh ấy hỏi.

"Đợi cô ấy ly dị với anh, sẽ thành nhà tôi thôi, ha ha..."

Phùng Quang Hiển cười quái dị vài tiếng, định đưa minh tinh nhỏ kia đi vào hội sở Nhã Phong, Kiều Minh Húc ở sau lưng lành lạnh nói một câu: "Vị hôn thê của anh cũng đang ở bên trong."

Lưng Phùng Quang Hiển hơi cứng đờ lại, sau đó không thèm để ý chút nào, quay đầu lại nói với anh: "Cô ấy sẽ không bày ra hiện tượng náo loạn như kiểu đánh ghen đến bắt tuesday đâu. Nhưng mà, nếu như anh phản bội Tiểu Miên nhà tôi, cùng người nào đó có quan hệ thân mật, tôi sẽ không ngại biến thành một người đàn ông ồn ào đâu, ha ha..."

Anh ấy cười xong, lại thân mật ôm lấy eo của minh tinh nhỏ kia, tiến vào bên trong.

Trên đường đi qua Tiêu Tương Các, anh ấy theo bản năng liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy Lâm Ngọc đang tức giận ngồi ở bên trong. Anh ấy bèn buông minh tinh nhỏ kia ra, để cô ta ở bên ngoài đợi.

"Cô Lâm Ngọc, ngồi ở đây ăn cơm một mình đấy à?"

Trong giọng nói của Phùng Quang Hiển lộ ra vẻ giễu cợt.

Lâm Ngọc nhìn thấy là anh, bèn nhanh chóng thu hồi dáng vẻ phẫn uất cùng mất mát kia, nở nụ cười đáp: "Không phải, mới vừa ăn cùng Minh Húc, anh ấy có việc nên đi trước."

"Ồ, cô Lâm Ngọc à, chẳng lẽ cô không biết, Kiều Minh Húc bây giờ đã là người đã có vợ, không tiện ăn cơm chung với cô được sao?"

Phùng Quang Hiển châm chọc nói.

"Cậu Phùng, anh cũng là người đã đính hôn, chẳng lẽ ngoại trừ Lãnh Kiều Thi ra, anh không thể cùng người phụ nữ khác ăn cơm được sao?"

Lâm Ngọc không yếu thế phản bác lại.

"Tôi chỉ là đính hôn thôi mà, còn chưa có kết hôn. Huống chi, dáng vẻ của tôi vẫn luôn như vậy, Lãnh Kiều Thi cũng biết rõ. Mọi người chơi với nhau cả, không có gì là không tốt."

"Ồ, thật là hâm mộ đấy."

Lâm Ngọc không muốn nói chuyện cùng anh ấy nữa, đối với lời nói châm chọc của Phùng Quang Hiển lập tức nói nhiều hơn vài câu.

Sau đó, lập tức đứng lên, chuẩn bị đi.

Trong nháy mắt cô ta đi ra khỏi cửa, Phùng Quang Hiển đột nhiên ở sau lưng nói: "Lâm Ngọc, chỉ cần cô dám làm ra chuyện tổn thương Tiểu Miên, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô."

Cả người Lâm Ngọc cứng đờ lại, quay đầu cười lạnh nói: "Xem ra, anh đối với Mạch Tiểu Miên kia tình cảm cũng không tệ nhỉ, anh rất thích cô ấy sao?"

"Không sai."

Phùng Quang Hiển không hề giấu giếm chút nào.

"Ồ, nếu anh thích cô ấy như vậy, sao anh lại để cho cô ấy kết hôn với Minh Húc vậy nhỉ?"

Tròng mắt Lâm Ngọc chuyển động, quay người lại, nhìn Phùng Quang Hiển, nói: "Cậu Phùng à, chúng ta cùng thương lượng một chuyện được không?"

"Tôi không cảm thấy tôi cùng cô có thể có chuyện gì để thương lượng cả."

"Anh nghe tôi nói trước đã."

Lâm Ngọc ngăn cản bước chân của anh.

Phùng Quang Hiển nhìn cô ta: "Nói."

"Anh thích Mạch Tiểu Miên, tôi yêu Kiều Minh Húc, không bằng chúng ta cùng hợp tác với nhau, để cho bọn họ ly dị, sau đó chúng ta đều được cái mình muốn, thế nào?"

Lâm Ngọc cho rằng Phùng Quang Hiển sẽ đồng ý, ai biết, anh ấy lại khinh miệt cười một tiếng, nói: "Cô cho rằng tôi sẽ can thiệp vào cuộc sống mà Tiểu Miên đã lựa chọn sao? Nếu cô ấy chọn Kiều Minh Húc, tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy cùng anh ta trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mãi mãi."

"Phùng Quang Hiển, anh thật là dối trá!"

Lâm Ngọc hừ lạnh, nói: "Tôi không tin anh độ lượng như vậy."

"Đúng là tôi không có độ lượng như vậy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy hạnh phúc của người tôi thích. Còn có, Lâm Ngọc, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm ra chuyện tổn thương Mạch Tiểu Miên, tôi nhất định sẽ bắt cô trả lại gấp trăm lần!"

Phùng Quang Hiển nói xong, bèn đưa tay đẩy cô ta ra, bước nhanh ra ngoài, cùng minh tinh nhỏ kia tiến vào phòng bao Sương Các của anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.