“Duyên phận? Sao em biết em có duyên phân với anh ta? Anh ta đã có bạn gái yêu 10 năm rồi, ngày đó ở Hồng Tường Vi em cũng đã nhìn thấy, sao em có thể cùng anh ta kết hôn được chứ? Anh ta sẽ không yêu em đâu, đừng ngu ngốc như vậy!”
Phùng Quang Hiển vội vàng nói.
“Lấy tình huống trước mắt của tôi, anh cho rằng tôi có thể tìm được một người yêu tôi và kết hôn lần nữa sao?”
Mạch Tiểu Miên cười khổ nói: “Nếu đã không tìm được, vậy chi bằng kết hôn với một người đẹp trai giàu có, Kiều Minh Húc là người thích hợp nhất!”
“Tiểu Miên Tử, sao em lại có thể có loại suy nghĩ như vậy? Thật là làm cho tôi quá thất vọng rồi!”
Trong lòng Phùng Quang Hiển cực kỳ không thoải mái thốt lên: “Tôi còn tưởng rằng em không giống với những cô gái khác, hóa ra em cũng chỉ là một người thấy giàu sang bắt quàng làm họ.”
“Đúng vậy, tôi cùng những cô gái khác không có gì khác nhau cả.”
Mạch Tiểu Miên nói: “Xin lỗi vì đã làm cho anh thất vọng nhé!”
Cô nói xong liền cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng lại hết sức không thoải mái!
Phùng Quang Hiển vừa tức giận vừa sốt ruột khi bị cô cúp máy như vậy, anh nói với Lãnh Kiều Thi: “Cô thử quần áo trước đi, tôi đi đây một lát.”
Lãnh Kiều Thi kéo anh lại, nói: “Không cho phép!”
“Buông ra!”
Giọng điệu của Phùng Quang Hiển hơi trầm thấp, thiếu kiên nhẫn nói: “Cô không có tư cách gì để quản tôi cả!”
Nghe thấy vậy, Lãnh Kiều Thi buông tay ra, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi không có quyền gì quản anh cả, nhưng tôi muốn nói với anh một tiếng, anh cũng chả có quyền gì để xen vào chuyện của người khác đâu!”
Phùng Quang Hiển sững sờ.
Đúng vậy, anh có quyền gì mà quản Tiểu Miên gả cho ai chứ?
Chính anh lại không thể kết hôn với cô ấy cơ mà!
Từ buổi xem mắt ngày hôm đó của cô cũng có thể biết được, chỉ cần là một người đàn ông nào có dáng dấp tử tế, không cần biết anh ta là ai, cô đều sẽ gả, chứ đừng nói gì đến chuyện yêu đương.
Anh cũng biết quá rõ áp lực của cha mẹ Mạch với cô!
Nhưng mà, cô làm sao có thể kết hôn với Kiều Minh Húc?
Từ nhỏ anh đã biết Kiều Minh Húc, tuy rằng không phải bạn thân nhưng quan hệ cũng xem như thân thiết, hiểu rõ gốc gác của nhau.
Anh biết rất rõ tình cảm của Kiều Minh Húc dành cho Lâm Ngọc.
Anh không nhịn được mà gọi lại vào số điện thoại của Kiều Minh Húc.
Lần này cuộc gọi được kết nối, giọng của Kiều Minh Húc truyền đến: “Có chuyện gì sao?”
“Cậu sắp kết hôn với Mạch Tiểu Miên?”
Phùng Quang Hiển cũng không vòng vo làm gì, trực tiếp hỏi.
“Ừ.”
Kiều Minh Húc nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Sao cậu lại kết hôn với Tiểu Miên? Giữa hai người các cậu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại kết hôn nhanh như thế? Không phải cậu chỉ yêu một mình Lâm Ngọc sao? Cậu lại không thương Tiểu Miên, vậy còn cưới cô ấy làm gì? Cậu thế này chẳng phải là muốn cô ấy đau khổ sao?”
Phùng Quang Hiển hỏi dồn dập mấy vấn đề.
“Cậu thích cô ấy?”
Kiều Minh Húc phát hiện ra trọng tâm của việc Phùng Quang Hiển chất vấn anh không phải là vì quan tâm chuyện giữa anh cùng Lâm Ngọc, mà là quan tâm Mạch Tiểu Miên. Anh lạnh lùng hỏi.
“Đúng!”
Phùng Quang Hiển không hề giấu giếm, anh ấy nói: “Ngày đó ở cùng với cậu, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy rồi. Sau đó lui tới với cô ấy vài lần lại càng thích cô ấy hơn!”
“Ồ.”
Kiều Minh Húc thờ ơ đáp lại.
Nhưng không hiểu vì sao, trái tim của anh trong nháy mắt lại trở nên buồn bực, như thể có một lớp sương mù bao phủ trên đó vậy.
“Minh Húc, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tại sao cậu lại kết hôn với Tiểu Miên đột ngột như vậy? Chẳng lẽ ngày đó cậu cũng yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên sao? Từ đó mà bỏ rơi Lâm Ngọc?”
Phùng Quang Hiển tiếp tục truy hỏi.
“Tôi chưa bao giờ bỏ rơi Ngọc Ngọc cả, còn vì sao tôi lại cưới cô ấy à, đó là do ông nội tôi ép!”
“Ông nội cậu biết Tiểu Miên sao? Tại sao lại phải ép cậu kết hôn với cô ấy?”