Tuy nhiên, Phùng Quang Hiển chỉ liếc nhẹ cô ấy một cái, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào cả, tựa như đang nhìn một người không quen biết vậy. Sau đó anh ấy đi vào phòng thử đồ để mặc lễ phục.
Ánh mắt lạnh lùng của anh giống như một lưỡi dao quẹt vào trái tim của cô ấy, trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Phùng Quang Hiển mặc thử quần áo của anh bước ra.
Bộ âu phục màu xanh lam tương đối phù hợp với trang phục dạ hội của Lãnh Kiều Thi, mặc ở trên người anh đặc biệt trông có tinh thần, vô cùng dịu dàng. Dưới ánh đèn, anh giống như một hoàng tử ưu nhã vậy.
Chỉ là, trên gương mặt anh không mang theo nụ cười tỏa nắng thường thấy, mà là dáng vẻ im lặng không yên lòng. Mặc cho người khác khen anh đẹp trai đến thế nào, anh cũng không có bất kỳ biểu cảm gì cả.
“Đều rất vừa vặn, hai người nhất định là một đôi trời sinh rồi. Để tôi chụp cho hai người một bức ảnh nhé?”
Nhà thiết kế cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút khác thường, so với quan hệ giữa Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên còn xa cách hơn, nên thận trọng hỏi.
“Không cần, dù sao đến lúc đó cũng không thiếu ảnh chụp!”
Phùng Quang Hiển kéo cổ áo một cái, lại bước vào phòng thử đồ, thay quần áo ra, đổi về trang phục ban đầu của anh.
Lãnh Kiều Thi lạnh lùng nhìn anh, sau đó cũng tiến vào phòng thử đồ để thay quần áo.
Vốn dĩ cô ấy cực kỳ thích thử những bộ trang phục mới, đặc biệt là những bộ váy dạ hội đẹp như thế này.
Nhưng mà, hôm nay vì thái độ của Phùng Quang Hiển mà cô ấy hoàn toàn không có tí tâm trạng nào cả.
“Ngày mai gửi đến nhà của từng người chúng tôi nhé!”
Cô ấy đã thay đồ xong và bước ra, nói với nhà thiết kế.
“Được!”
Nhà thiết kế gật đầu.
“Chúng tôi còn có việc phải làm, bây giờ phải rời đi trước.”
Lãnh Kiều Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phùng Quang Hiển nói: “Đi thôi!”
Phùng Quang Hiển im lặng đi theo cô ấy ra ngoài.
Lãnh Kiều Thi không thèm quay đầu nhìn anh, cũng không lên xe của anh mà đưa tay bắt một chiếc taxi, trực tiếp chui vào sau đó nghênh ngang rời đi.
Phùng Quang Hiển cũng không để ý lắm, anh lên chiếc Porsche của mình rồi phóng đi...
Anh không về nhà mà chạy đến thẳng nhà họ Mạch.
Ngay khi chiếc Porsche màu trắng của anh xuất hiện tại khu phố nhà họ Mạch ở đã lập tức khiến không ít người dừng chân lại xem.
Tin tức con gái nhà họ Mạch sắp kết hôn với tổng giám đốc của tập đoàn Kiều Thị đã sớm truyền khắp cả khu tiểu khu rồi.
Ban đầu mọi người đều nghĩ đó là Kiều Minh Húc, nhưng khi Phùng Quang Hiển bước ra thì mới biết không phải.
Tuy nhiên, đêm đó một số người cũng từng nhìn thấy Phùng Quang Hiển, cũng nhận ra anh là thiếu gia của nhà hàng Hồng Tường Vi, biết anh cũng đến tìm Tiểu Miên.
Đúng lúc mẹ Mạch đang tám chuyện với những người khác trong tiểu khu, nhìn thấy Phùng Quang Hiển liền vội vàng đi tới, gọi một tiếng rất quen thuộc: “Quang Hiển à, con đến chơi sao?”
“Vâng, bác gái, cháu muốn đến nhà bác ngồi chơi một lúc, Tiểu Miên có nhà không ạ?”
Phùng Quang Hiển lễ phép hỏi.
“Hôm nay con bé có chút việc, vẫn còn chưa về. Hay là con lên ngồi chơi trò chuyện với bác trước nhé?”
“Được ạ.”
Phùng Quang Hiển đi theo mẹ Mạch lên lầu.
Vừa bước vào nhà, Phùng Quang Hiển đã không kịp mà hỏi chuyện xảy ra giữa Mạch Tiểu Miên và Kiều Minh Húc, tại sao hai người bọn họ lại kết hôn.
“Quang Hiển à, bác biết cháu cũng thích Tiểu Miên, cũng biết cháu có vợ chưa cưới rồi, không thể ở một chỗ cùng Tiểu Miên được. Nhưng mà Tiểu Miên tuổi không còn nhỏ nữa, ông cụ nhà họ Kiều rất thích Tiểu Miên, tự mình đến nhà cầu hôn con bé. Tiểu Miên cũng không phản đối nên chỉ có thể để bọn họ kết hôn mà thôi.”
Mẹ Mạch vui vẻ nói: “Cuối tháng này bọn họ sẽ kết hôn, bác sẽ nhờ Tiểu Miên gửi thiệp mời cho cháu. Với tư cách là một người bạn, đến lúc đó cháu nhất định phải tới uống rượu mừng của hai đứa nó nhé.”
“Cuối tháng này sẽ kết hôn rồi ạ?”
Lòng của Phùng Quang Hiển lại chùng xuống, anh nói: “Nhanh như vậy sao?”