Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 280: Chương 280: Suýt nữa thì xảy ra chuyện (7)




Nghe câu này của ông ta, ánh mắt Kiều Minh Húc âm u: “Có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả. Chú chỉ muốn nói với cháu, lúc cháu lên cơn động kinh chú bất cẩn quay video rồi, ha ha...”

Lâm Xảo Lâm cười gian nói.

Ánh mắt Kiều Minh Húc trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức không còn một chút độ ấm nào: “Xóa ngay!”

“Ai da, Minh Húc à, sao cháu có thể dùng thái độ và giọng nói thế này với chú chứ? Chú sắp trở thành cha vợ của cháu mà, chẳng phải trước nay nhà họ Kiều luôn kính già yêu trẻ sao? Cháu thế này là bất lịch sự, thực sự không tốt đâu.”

Lâm Xảo Lâm nói.

“Nhưng mong ông sẽ không hối hận.”

Kiều Minh Húc lạnh lùng nói: “Nhân lúc tôi chưa nổi giận, tốt nhất là ông ngoan ngoãn giải quyết tất cả mọi chuyện đi, bao gồm cả xóa video.”

“Ôi chao, Minh Húc, có phải cháu đang uy hiếp chú không? Chú sợ quá đi, nhưng mà chú đã đề phòng trước rồi. Chú đã sao lưu rất nhiều cái video đặc sắc đó của cháu, giấu ở vài nơi trên thế giới, chỉ cần chú xảy ra chuyện là nó sẽ được công khai. Đến lúc đó, cả thế giới đều sẽ thưởng thức cảnh tượng cháu phát bệnh. Còn nữa, người nước ngoài khác với Trung Quốc chúng ta, không phải cháu có tiền là có thể bảo người ta xóa mấy thứ trên mạng đâu.”

Lâm Xảo Lâm nói vô cùng khó nghe.

“Tôi thật sự thất vọng, không ngờ Ngọc Ngọc lại có người cha như ông!”

Vẻ mặt Kiều Minh Húc càng thêm lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, nhìn thẳng vào Lâm Xảo Lâm: “Thì ra ông có chiêu này, được, được lắm! Có điều, cứ tự nhiên đi, ngày mai gặp ở tòa! Vợ tôi – Mạch Tiểu Miên sẽ kiện ông tội phỉ báng, vu khống và hối lộ! Về phần bệnh của tôi, tôi không ngại bị cả thế giới biết đâu!”

Nói xong, anh xoay người, sải bước lớn rời đi, không nhìn Lâm Xảo Lâm lấy một cái.

“Kiều Minh Húc, cháu thật sự không sợ mất mặt à?”

Lâm Xảo Lâm không ngờ Kiều Minh Húc lại không bị ông ta uy hiếp, thế nên ông ta hơi hoảng loạn.

Kiều Minh Húc không trả lời ông ta, tiếp tục đi về phía trước.

“Minh Húc, đừng đi!”

Lâm Xảo Lâm thấy không còn đường thương lượng nên vội đi tới ngăn anh lại, vẻ mặt lúng túng nói: “Chú đùa thôi, sao chú có thể quay video cháu chứ, cho dù chú muốn thì Ngọc Ngọc cũng không cho.”

Kiều Minh Húc liếc nhìn ông ta, vẫn không muốn nhiều lời với ông ta.

“Minh Húc, xin lỗi.”

Lâm Xảo Lâm quay đầu nhìn Lâm Ngọc đã xuống lầu, vội gọi: “Ngọc Ngọc, còn không giữ Minh Húc lại ăn tối à?”

“Cảm ơn.”

Kiều Minh Húc quay đầu nhìn Lâm Ngọc.

Không biết tại sao, nhìn thấy cô ta từ trên tầng xuống, anh bỗng có cảm giác chán ghét.

Cảm giác chán ghét này khiến anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Minh Húc, đừng đi, chúng ta thương lượng chuyện có liên quan đến Mạch Tiểu Miên.”

Lâm Xảo Lâm sốt ruột, vươn tay nắm lấy cánh tay Kiều Minh Húc.

Kiều Minh Húc hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi đã cho ông cơ hội rồi.”

“Cho chú thêm một cơ hội nữa, chúng ta bàn bạc, được không?”

Nhìn thấy ánh mắt của Kiều Minh Húc, Lâm Xảo Lâm lạnh toát.

Ông ta vô cùng hối hận vì vừa rồi đã nhất thời để lừa đá vào đầu, không nể nang gì mà nói với Kiều Minh Húc những lời đó.

Ông ta còn cho rằng người như Kiều Minh Húc chắc chắn sẽ rất kiêng kỵ bệnh động kinh này, sẽ bị khống chế bởi uy hiếp của ông ta.

Nhưng không ngờ người ta lại chẳng hề để ý, ngược lại còn nói ra những lời tàn nhẫn, khiến ông ta không còn đường thương lượng nữa.

Đây chẳng khác nào bê đá đập vào chân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.