Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 127: Chương 127: Tân hôn khó xử (11)




"Cô biết rõ tôi không ăn được thức ăn mà người khác đã gắp rồi, dáng vẻ này có phải là cố ý muốn để tôi không ăn được gì sao?"

Kiều Minh Húc đen mặt hỏi.

"Tôi chỉ là món nào cũng muốn ăn thôi, còn về phần anh có muốn ăn hay không, đó không phải là mối quan tâm của tôi."

Mạch Tiểu Miên tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.

Kiều Minh Húc bỗng nhiên đứng dậy, cầm bộ âu phục trên thành ghế lên, bước ra ngoài, sau đó lái xe rời đi.

"Thiếu phu nhân, cô chọc cho thiếu gia tức giận bỏ đi rồi."

Thím Lý ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hai người vừa mới kết hôn, muốn có một cuộc sống tốt thì phải nhẫn nhịn cậu ấy”.

"Tại sao không phải là anh ta nhẫn nhịn với cháu?"

Mạch Tiểu Miên hỏi ngược lại.

"Cái này... Thiếu phu nhân à, cô là phụ nữ, đương nhiên cần phải nhẫn nhịn đàn ông rồi. Nếu không, đàn ông sẽ đi tìm một người phụ nữ dịu dàng có thể chiều chuộng được anh ta, đến lúc đó cô hối hận thì cũng đã muộn rồi."

Thím Lý khuyên nhủ.

"Ồ, sao cũng được."

Mạch Tiểu Miên lại nghĩ đến Lâm Ngọc đó.

Thoạt nhìn là một người khôn khéo dịu dàng, đoán chừng là rất chiều lòng Kiều Minh Húc nhỉ.

Không biết lúc hai người bọn họ ăn cơm chung có cần phải dùng đũa chung không?

Sau khi Mạch Tiểu Miên ăn xong, cô liền bảo thím Lý mang đồ ăn còn dư lại về nhà.

Thím Lý biết để những thức ăn này lại ở đây cũng chỉ lãng phí thôi, bèn bỏ túi mang về nhà cho mấy đứa nhỏ ăn.

Sau khi ăn cơm xong, cô nhận được điện thoại của mẹ.

"Tiểu Miên, con không sao chứ?"

Mẹ Mạch hỏi với giọng điệu hơi lo lắng.

"Tốt lắm, con đang ở một ngôi nhà bên bờ biển, đẹp lắm, khi nào rảnh con sẽ đưa mọi người sang chơi."

Mạch Tiểu Miên cố làm ra vẻ vui vẻ.

"Thật à, mau mở video mẹ xem với nào!"

Mẹ Mạch rất hào hứng.

Mạch Tiểu Miên lập tức bật video lên, cho bà nhìn quanh một vòng trong phòng.

"Chà, thật sự là rất đẹp, đúng rồi Tiểu Miên, tối hôm qua hai đứa có làm chuyện đó không?"

Mẹ Mạch đột nhiên hỏi một cách bí ẩn.

"Mẹ!"

Mạch Tiểu Miên đương nhiên biết bà đang suy nghĩ về chuyện gì, gắt giọng lên, nói: "Mẹ còn không biết xấu hổ hỏi con gái những chuyện này sao?"

"Mẹ là mẹ con, có gì mà phải xấu hổ khi hỏi chứ? Nói mau nào, tối qua con có cùng làm chuyện đó với con rể Kiều không?

"Không có."

Mạch Tiểu Miên tức giận đáp.

"Thật là, sao lại không cơ chứ?"

Mẹ Mạch cao giọng hỏi, có chút thở hổn hển nói: "Sao con lại ngốc như vậy? Con phải phát sinh quan hệ với cậu ấy, sau đó mang thai đứa con của cậu ấy, người phụ nữ kia mới không còn cách nào chen vào được nữa."

"Mẹ, con đang có kinh nguyệt, mẹ muốn con làm như thế nào?"

Mạch Tiểu Miên bất lực nói.

"Đến kỳ kinh nguyệt sao? Không phải mấy ngày nữa mới đến sao?"

"Đến sớm, có lẽ mấy ngày nay vừa rồi con bận rộn căng thẳng quá."

"Thật là, tại sao kinh nguyệt lại không biết chọn thời điểm như vậy chứ? Vậy ý của con là, đêm tân hôn hai đứa con không xảy ra chuyện gì cả?"

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cần phải biến thái vậy sao?"

"Được rồi, chờ kinh nguyệt qua đi, bất luận thế nào con cũng phải bổ nhào về phía con rể Kiều đấy, để cho cậu ấy chân chính trở thành người của con. Vững vàng nắm chặt cậu ta ở trong tay, biết chứ?"

"Biết rồi, biết rồi, cha con đâu rồi?"

"Cha con đang ở đây này, ông ấy muốn nói chuyện với con."

Mẹ Mạch đưa điện thoại cho cha Mạch.

Nhìn vẻ mặt quan tâm ân cần của cha qua video, Mạch Tiểu Miên lại nghĩ đến dáng vẻ lưu luyến của ông ngày đó đưa cô đến trước mặt Kiều Minh Húc.

"Cha..."

Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, cổ họng có hơi nghẹn lại.

"Tiểu Miên, đừng ủy khuất chính mình, đừng nghe lời mẹ con nói, nếu Kiều Minh Húc đối xử không tốt với con thì trở về nhà ngay nhé, biết chưa?"

Cha Mạch thương tiếc nhìn cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.