Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 204: Chương 204: Tặng thẻ tín dụng (1)




Mạch Tiểu Miên ngồi ở trên ghế cao sau lưng anh, đưa hai tay ra, đặt trên bả vai anh xoa bóp.

Đối với các ***** ** kinh mạch của cơ thể người, cô tương đối hiểu rõ. Hơn nữa, lực tay của cô cũng đủ lớn, so với thợ mát xa chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn. Kiều Minh Húc thích ý đến nỗi phải nhắm hai mắt lại.

Có lẽ tối hôm qua ngủ không ngon giấc, hoặc do quá mệt mỏi.

Anh nhắm hai mắt lại, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Thấy anh ngủ, Mạch Tiểu Miên sợ quấy rầu đến anh, bèn ngưng đấm bóp. Từ trong phòng lấy ra một tấm chăn mỏng, đắp lại cho anh, sau đó ngồi bên cạnh ngắm nhìn anh.

Càng nhìn, càng cảm thấy anh đẹp trai.

Chỉ là, đôi chân mày của anh lúc này hơi nhíu lại, không biết đang ưu sầu chuyện gì.

Cô không nhịn được đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng khẽ vuốt đôi mày đang hơi chau lại kia.

Kiều Minh Húc không có chút cảm giác nào, ngủ rất say.

Ngón tay cô cũng không dừng lại mà theo bờ mi anh, một đường đi xuống dưới, cho đến bờ môi mỏng của anh.

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhấp, hơi lạnh, nhưng cực kỳ quyến rũ.

Anh đã từng hôn môi Lâm Ngọc chưa nhỉ?

Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này, tâm trạng theo đó mà hơi phiền muộn một chút. Cô thở dài một hơi, ngón tay đặt trên môi anh dời đi. Cô cũng không nhìn anh nữa, mà dùng điện thoại di động chụp vài tấm hình nhà mới, gửi cho mẹ xem.

"Tiểu Miên, con nói đây là nhà con rể Kiều chuẩn bị cho chúng ta sao?"

Mẹ Mạch vừa nhìn thấy hình, lập tức không kịp đợi mà gọi điện thoại tới hỏi.

"Vâng, nhà số 18 tầng 18 khu Hoàng Uyển, giá cả thị trường khoảng 10 triệu một căn. Hơn nữa đã sửa xong cả rồi, bao gồm cả đồ dùng trong nhà."

"Con rể Kiều thật sự tốt quá! Tiểu Miên à, cậu ấy đối xử với chúng ta tốt như vậy, con cũng phải chăm sóc cậu ấy thật tốt đấy. Không thể tự do phóng khoáng giống như ở nhà được đâu."

"Ồ."

"Tiểu Miên à, khi nào chúng ta có thể vào ở được vậy? Ngày mai có thể dọn đi ngay không?"

"Anh ấy nói ngày mai có thể chuyển tới rồi, chỉ cần mẹ thích thôi. Còn nữa, con cùng anh ấy cũng ở trong căn biệt thự số 1 khu Hoàng Uyển đấy."

"Ôi, có thật không? Mẹ cùng với cha con có thể mỗi ngày đều gặp con rồi không?"

"Vâng."

"Thật là tốt quá, Tiểu Miên à, cha con mỗi ngày về nhà đều đến phòng con nhìn ngắm một lúc lâu. Trong miệng ông ấy không nói, nhưng mẹ cũng biết ông ấy đang nhớ con."

Nghe thấy mẹ nói như vậy, khóe mắt Mạch Tiểu Miên hơi đỏ lên một chút.

Trên đời này, người đàn ông có thể yêu cô vô điều kiện, đó chính là cha.

Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ xong, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Kiều Minh Húc đã mở mắt tỉnh dậy.

Tuy nhiên, anh vẫn lười biếng dựa vào ghế sô pha, nhìn thấy cô, bèn hỏi: "Tôi ngủ khi nào vậy?"

"Khi mát xa cho anh chưa tới 5 phút."

"Sau khi tôi ngủ em vẫn đấm bóp cho tôi sao?"

"Không có."

"Vậy bù lại nào."

Kiều Minh Húc ra lệnh nói.

"Được thôi!"

Mạch Tiểu Miên lại lần nữa ngồi xuống, đưa tay ra mát xa cho anh.

"Ừ, thủ pháp không tệ, có thể nhận bằng được rồi."

Kiều Minh Húc thoải mái hưởng thụ một lúc rồi nói.

"Không kém hơn những thợ mát xa chuyên nghiệp kia chứ?"

Mạch Tiểu Miên mặt dày tranh công hỏi.

"Không biết nữa, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng đi mát xa ở bên ngoài, tôi có bệnh sạch sẽ."

"..."

"Sau này, mỗi ngày sau khi tôi tan ca, trước khi ngủ em đều phải mát xa cho tôi một lần đấy nhé."

"Được thưa chủ nhân."

"Ngoan, thưởng này!"

Kiều Minh Húc lại thật sự mò ví tiền của mình ra.

Cô cho là anh sẽ rút ra vài tờ tiền giấy vài trăm tệ giá trị lớn xem như khen thưởng. Kết quả, anh mò ra một tấm thẻ vàng đưa cho cô.

"Phần thưởng này không cần đâu."

Mạch Tiểu Miên từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.