Mạch Tiểu Miên rửa mặt xong, điện thoại di động chợt reo lên, là điện thoại từ nhà gọi tới, cô nhanh chóng nghe máy.
"Chị ơi!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng kêu vui vẻ của Mạch Đồng Đồng: "Nói cho chị biết một tin tức tốt."
"Tin tốt gì vậy? Có phải em đã học pha trà được rồi không?"
"Không phải chuyện này. Là hai người phụ nữ chết bầm xem thường nhà chúng ta ở lầu trên, A Phương cùng A Hồng ấy. Chị đoán xem bây giờ các cô ta thế nào?"
Giọng điệu của Mạch Đồng Đồng mang theo dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
"Các cô ấy thế nào?"
Mạch Tiểu Miên vừa nhớ tới gương mặt của hai cô gái kia, liền cảm thấy chán ghét.
"Hai người phụ nữ đó, một người ngày hôm qua chơi xe chấn cùng chồng người khác, sau đó bị bà vợ người kia đến bắt. Ở ngoài phố cởi quần áo kéo đánh. Người còn lại càng buồn nôn hơn, làm gái điếm, cùng một ông già đi mướn phòng, bị cảnh sát bắt. Bây giờ cả tiểu khu ở đây đều đang nói về chuyện của các cô ta. Người nhà bọn họ không còn mặt mũi nào gặp người khác cả. Ha ha, đúng là báo ứng mà."
Mạch Đồng Đồng rất vui vẻ nói: "Nếu như không phải mẹ lôi em về, em còn muốn vứt rác lại trước cửa nhà bọn họ nữa cơ."
Nghe xong lời Đồng Đồng nói, Mạch Tiểu Miên cũng không khẩu nghiệp nói lời ác hay vui vẻ gì, chỉ nói: "Đồng Đồng, người khác tốt hay xấu, đó là chuyện của người ta. Chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình, đừng để ý đến người khác, biết chưa?"
"Chị, em biết mà."
Mạch Đồng Đồng thấy Mạch Tiểu Miên cũng không cười trên sự đau khổ của người khác, liền có chút thất vọng.
"Cha mẹ ở nhà có khỏe không?"
"Vâng, khỏe cả ạ, nhưng mà..."
Mạch Đồng Đồng nói tới đây, lại dừng lại không nói nữa.
"Nhưng mà cái gì cơ?"
"Ôi chao, chị à, cha mẹ không muốn em nói với chị, chị đừng nói cho bọn họ đấy."
Mạch Đồng Đồng thở dài nói.
"Ừ, nói mau nào."
"Cha mẹ xuống dưới tiểu khu tản bộ, muốn cùng người khác nói chuyện phiếm rồi đánh cờ các loại, nhưng lại bị người ta tránh né. Còn không muốn cho ông chơi cờ chung. Hai người đành ngồi ở nhà nhàm chán xem tivi thôi."
Nghe thấy những lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên chợt trầm xuống.
"Chị à, mẹ nói, chỉ cần chị có thể hạnh phúc, cho dù bọn họ có bị ủy khuất nhiều hơn cũng không quan trọng."
Mạch Đồng Đồng bổ sung một câu.
Trái tim Mạch Tiểu Miên như có một tảng đá lớn đè nặng lên.
Cha mẹ vì hạnh phúc của mình, im lặng chịu đựng sự tủi thân lớn như vậy, người làm con như cô sao có thể chịu nổi đây?
Sau khi nói chuyện điện thoại với Đồng Đồng xong, thím Lý cũng đã chuẩn bị đồ điểm tâm cho cô.
Cô không đói bụng lắm, chỉ ăn một chút rồi không muốn ăn nữa.
Đoán chừng là thím Lý báo cáo lại với Kiều Minh Húc, nên cô liền nhận được điện thoại của anh. Anh hỏi: "Mạch Tiểu Miên, thím Lý nói em không ăn điểm tâm sao, có phải là bị bệnh rồi không?" . Truyện Võng Du
"Không phải."
Tâm trạng của Mạch Tiểu Miên vẫn còn đang buồn rầu, vì vậy, nói chuyện cũng không tập trung lắm, hơi có vài phần ứng phó.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Kiều Minh Húc nhạy cảm nhận ra giọng cô có gì đó không đúng lắm, liền hỏi.
"Không sao cả, chỉ có hơi buồn thôi."
"Sao lại buồn? Bởi vì tôi không ở nhà à? Hay là em muốn làm việc?"
"Đều không phải."
Mạch Tiểu Miên cũng liền không nhịn được nói chuyện của cha mẹ mình ra.
"Ừ, tôi biết rồi. Ngày mai, em sẽ không phải phiền não vì chuyện này nữa đâu."
Kiều Minh Húc nghe xong, trầm ngâm một thoáng rồi nói.
"Ha ha."
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, cô cũng không cho rằng Kiều Minh Húc có thể giải quyết những vấn đề này.
"Em đừng đi lung tung đấy, 12 giờ tôi sẽ về ăn cơm trưa. Bây giờ làm việc đã."
"Được."
Kiều Minh Húc cúp điện thoại.
Mạch Tiểu Miên bấm số điện thoại của Diệp Mai, bày tỏ hết buồn khổ trong lòng.
"Tiểu Miên à, những người hàng xóm kia chắc hẳn đều là vì ghen tị đến đỏ mắt mà thôi. Không nhìn nổi người xung quanh có cuộc sống tốt hơn mình. Sau khi thấy nhà cậu thay đổi 180 độ, tâm tính cũng liền mất thăng bằng các kiểu. Hay là như vậy đi, để cho chồng cậu mua cho cha mẹ cậu một căn hộ khác, rời khỏi nơi đó, cách xa những người kia là được rồi. Bắt đầu với hàng xóm mới sẽ không có chuyện gì cả."