Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 414: Chương 414: Thiên thần phúc lợi (2)




“Chị ơi, Thần Thần không đau.”

Thần Thần nhìn cô với nụ cười ngây thơ nói: “Chị ơi lúc trước chị từng nói với em, sở dĩ chúng em có khiếm khuyết là bởi vì chúng em là thiên thần nên không thể quá hoàn hảo, và thượng đế để cho những người xuất hiện một chút vấn đề như chúng em sống trên thế giới này. Hai chân em không biết đi nhưng em vẫn rất vui vẻ, cảm thấy được sống trên thế giới này thật tốt biết bao, có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ xinh đẹp, nghe được rất nhiều âm nhạc hay, chơi đùa cùng với mọi người, và có được tình yêu của chị. Cho nên, chị ơi chị cũng đừng đau khổ nhé!”

Nghe thấy lời nói vừa trẻ con vừa trưởng thành này của Thần Thần, trái tim Mạch Tiểu Miên chợt run rẩy.

Phải, trước đây cô đều biết phải an ủi những đứa trẻ này như thế, nhưng khi chuyện xảy ra với mình thì vì sao mình lại không thể thản nhiên đối mặt?

Không biết đi thì sao?

Chỉ là trên cơ thể xuất hiện một chút khuyết điểm nho nhỏ mà thôi, không có nghĩa mình là người tàn tật.

Đôi tay của mình không tàn phế, vẫn có thể làm pháp y.

Cho dù không làm được pháp y thì chí ít cô vẫn có thể ở nơi này bầu bạn với bọn trẻ.

Chúng cần mình và mình cũng cần chúng.

Thế nào là người tàn tật?

Nghĩ tới đây, trái tim cô cũng sáng tỏ thông suốt, đưa tay sờ đầu Thần Thần ôm cậu bé vào lòng.

“Chị ơi, cho dù chị không biết đi, Tiểu Huy em cũng muốn cưới chị làm vợ, sẽ bảo vệ chị thật tốt, làm đôi chân của chị.”

Một đứa trẻ khác tên Tiểu Huy nhìn cô rất nghiêm túc và nói.

“Tiểu Huy thật sự khiến chị cảm động.”

Mạch Tiểu Miên lại đưa tay sờ đầu Tiểu Huy.”

“Chị Tiểu Miên của em đã là vợ anh rồi.”

Kiều Minh Húc ở bên cạnh lại hơi ghen, đen mặt nói.

“Vậy anh có thể bảo vệ chị Tiểu Miên thật tốt không?”

Tiểu Huy ngửa mặt lên, đôi mắt to trong suốt như đá đen nhìn Kiều Minh Húc như khiêu khích, hai tay chống hông rất nghiêm túc chất vấn.

“Có thể!”

Kiều Minh Húc trả lời không do dự.

“Anh thề đi!”

“Anh thề!”

“Anh thề phải bảo vệ chị Tiểu Miên thật tốt, làm đôi chân của chị ấy!”

“Anh thề, sẽ bảo vệ Tiểu Miên thật tốt, làm đôi chân của cô ấy!”

Kiều Minh Húc cũng giơ tay rất nghiêm túc nói.

“Được!”

Tiểu Huy rất hài lòng với biểu hiện của anh, gật đầu nói: “Nếu anh không làm được, em sẽ giết anh, sau đó cưới chị Tiểu Miên làm vợ, bảo vệ chị ấy, làm đôi chân của chị ấy.”

Nghe thấy lời nói trẻ con này, Mạch Tiểu Miên cũng không cảm động mà lại nghĩ đến Trình Đông Thành.

Trái tim giống như bị lưỡi dao băng đâm vào, co rút dữ dội, sau đó trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt đờ đẫn.

Cô cố kìm nén cảm xúc của mình, mỉm cười sờ đầu Tiểu Huy nói: “Tiểu Huy, nếu em giết người chị sẽ ghét em, cũng không muốn gặp em nữa. Em phải biết trên thế giới này, mạng người rất quý giá, chỉ được sống một lần chứ không thể lặp lại, chúng ta phải tôn trọng và trân quý mạng sống của người khác. Em giết người thì chính mình cũng sẽ bị giết…”

Cô còn chưa nói xong, Tiểu Huy đã chen vào hỏi, “Chị ơi, vậy không phải nên giết kẻ xấu sao?”

“Kẻ xấu tội ác tày trời quả thực không nên tồn tại trên thế giới này. Nhưng mà, cũng không phải rất xấu, người đó chỉ có một chút khuyết điểm, chỉ làm một vài chuyện có lỗi với người khác mà thôi, không đáng bị giết, nên cho cậu ấy một cơ hội để thay đổi bản thân. Chị tin rằng những lời mà cậu ấy nói ngày hôm nay là chân thành, là thật sự muốn bảo vệ chị cả đời. Nhưng cùng với sự thay đổi của thời gian, lòng người sẽ thay đổi cũng là điều bình thường, chúng ta không nên áp dụng những biện pháp cực đoan để trả thù và oán trách, hãy khoan dung với mọi người và mọi việc hơn một chút mới có thể đạt được kết quả tốt đẹp hơn.”

Nghĩ đến kết quả của Trình Đông Thành, Mạch Tiểu Miên không nhịn được rơi nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.