“Dáng dấp trông rất đẹp đấy.”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh nói.
Đương nhiên, cô cũng biết anh lo lắng cho mình, vì vậy nên cô cũng để anh đi cùng cô vào trong.
Đàm Thủy Minh đã đến từ sớm, đang nghiêm túc làm công việc của mình.
Phát hiện có người đến, liền ngẩng đầu nhìn lên.
Khi ngước mặt lên, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc cao lớn đứng ở ngưỡng cửa, sau lưng lấp lánh ánh nắng mặt trời chiếu vào, rơi trên mái tóc của anh, gương mặt anh...
Hô hấp của Đàm Thủy Minh hơi ngưng trệ lại trong giây lát.
Trái tim vẫn luôn tĩnh lặng chợt giống như bị ném một viên đá nhỏ vào vậy, lập tức nổi lên gợn sóng, có chút si mê nhìn Kiều Minh Húc.
Mạch Tiểu Miên cũng không để ý đến sự biến hóa trong mắt của cô ta, mà xoay người lại nói với Kiều Minh Húc nói: “Đây là trợ lý của tôi, Đàm Thủy Minh.”
Đàm Thủy Minh đứng dậy, thu hồi gợn sóng dưới đáy mắt, lãnh đạm nhìn Kiều Minh Húc, rồi hỏi Mạch Tiểu Miên: “Chị Mạch, anh đây là?”
“Kiều Minh Húc.”
“Chào anh Kiều.”
Đàm Thủy Minh nhàn nhạt chào hỏi Kiều Minh Húc, sau đó ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu cúi đầu bận rộn với công việc, giống như người trước mắt không có bất kỳ ảnh hưởng gì với cô ta vậy.
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn Đàm Thủy Minh, sau đó vươn tay sờ đầu Mạch Tiểu Miên, nói: “Tự chăm sóc bản thân thật tốt, tôi đi đây, nếu có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ, anh lái xe chú ý an toàn.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu, rồi đưa mắt nhìn bóng lưng anh rời đi.
Đàm Thủy Minh ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Kiều Minh Húc ngoài cửa sổ, sau đó thu hồi ánh mắt, cười yếu ớt nói với Mạch Tiểu Miên: “Chị Mạch, anh Kiều rất quan tâm tới chị nhỉ.”
“Khá tốt.”
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, sau đó ngồi vào chỗ của mình.
Đàm Thủy Minh cầm một tập tài liệu đứng lên, đưa tới trước mặt cô, nói: “Chị Mạch, đây là văn bản em đã sửa lại từ vụ án băm thây, chị kiểm tra lại rồi ký tên để em làm hồ sơ lưu trữ ạ.”
Trái tim Mạch Tiểu Miên co bóp mạnh giống như bị đinh sắt chọc vào vậy, dạ dày xuất hiện cảm giác chua xót như muốn nôn mửa.
Cô khẽ nhắm mắt, hít thở sâu, mở tài liệu ra, cảm xúc vô cùng phức tạp, xem xét từng trang một.
Nhìn những bức ảnh bên trong đó, những dòng mô tả kia...
Trái tim Mạch Tiểu Miên co quắp lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chị Mạch à, có phải chị khó chịu ở chỗ nào không?”
Đàm Thủy Minh nhận thấy sắc mặt của cô có vẻ bất thường, liền quan tâm hỏi.
“Ừ. Nhìn những thông tin cùng bức hình trên này, thật sự không thoải mái chút nào.”
“Chị Mạch à, không phải chị đã quen với các vụ án mạng giết người rồi sao? Băm thây cũng chỉ là thi thể mà thôi, có gì không thoải mái đâu cơ chứ. Đối với em mà nói, chúng cũng không khác gì thịt lợn, thịt cừu hay thịt bò cả.”
Mạch Tiểu Miên cười khổ.
Nếu án mạng băm thây đó, có liên quan đến người cô đã từng yêu, cô cũng vẫn sẽ cảm thấy không có gì khác biệt sao?
Cô cố nén cảm giác không thoải mái, kiểm tra lại văn bản từ đầu đến cuối một lần.
Không thể phủ nhận rằng hồ sơ đã được làm khá hoàn mỹ, chi tiết kỹ lưỡng, hơn nữa còn có vài nhận xét của cá nhân bọn cô vào ngày giám định hôm đó nữa.
Điều này tốt hơn nhiều so với những gì Trương Hòa đã từng làm.
Cô ký tên mình ở mặt sau, đưa trả lại cho Đàm Thủy Minh, nói: “Tiểu Mỹ, em làm tốt lắm, có lẽ không bao lâu nữa, không phải em làm trợ lý cho tôi, mà tôi mới là trợ lý của em ấy chứ.”
“Chị Mạch cứ nói đùa.”
Đàm Thủy Minh khiêm tốn nói: “Em còn phải học hỏi nhiều điều từ chị Mạch mà.”
Mạch Tiểu Miên mỉm cười.
Cô cũng không phải là người thích qua loa lấy lệ với người khác, vừa nói dứt lời, thì cũng không còn gì để nói nữa.
Hai người họ lại vào vị trí, mỗi người làm việc của mình.