Đa số các ông chồng thường không làm gì cả, tính khí còn nóng nảy, xem vợ như người ở mà sai biểu làm việc, mà lại không hề có thái độ tôn trọng.
Nghĩ về điều này, cô thật lòng cảm thấy may mắn.
Cho dù chỉ là cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhưng cũng sáng rực như pháo hoa vậy, lưu lại trong lòng cô những tia sáng chói lóa.
Bởi vì Kiều Minh Húc, mà sự u ám trước đây của cô dần bị quét sạch, khôi phục lại sự sinh động hoạt bát ban đầu, cuộc sống của cô bắt đầu trở nên sống động hơn.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cúi đầu khẽ cười.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Đàm Thước Mỹ, làm cho ánh mắt cô ta xuất hiện sự biến hóa phức tạp.
“Tiểu Miên, ngày mai Đông Thành sẽ an táng, con đến tiễn nó nhé.”
Mẹ Trình gọi điện thoại tới, với giọng điệu khàn khàn cầu khẩn.
Mạch Tiểu Miên im lặng không nói gì, bàn tay cầm điện thoại khẽ run.
Cô không hiểu sao cha mẹ Trình lại muốn mình đến đám tang của Trình Đông Thành.
Cô thật sự không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này nữa.
“Tiểu Miên, cầu xin con. Người mà Đông Thành yêu nhất làm con. Nếu như con cũng không đến tiễn nó, nó nhất định sẽ không thể an tâm mà rời đi đây, van cầu con.”
Mẹ Trình lại một lần nữa cầu xin.
Mạch Tiểu Miên cười khổ.
Trình Đông Thành đã nhiều lần nhấn mạnh trong di thư, rằng anh không còn yêu cô nữa.
Lần trước, ở cửa đơn vị, cô cũng nhìn thấy anh ấy cùng một phụ nữ trẻ rất thân mật. Hoặc có lẽ, người anh yêu là Dương Xuân Hoa đó. Vì yêu nên mới hận sâu đậm như vậy, đến nỗi băm thây cơ thể người ta ra.
“Tiểu Miên à, tất cả đều là lỗi của bác cùng cha nó, đã chôn vùi tương lai tốt đẹp của nó, khiến cho hai đứa không thể chung một chỗ. Nhưng mà, Đông Thành nó yêu con, để bác gửi cho con xem một thứ, con sẽ biết nó yêu con đến mức nào.”
Mẹ Trình chợt lên tiếng nói.
Trái tim Mạch Tiểu Miên co rút lại, hỏi: “Là gì vậy ạ?”
“Con đến nhà của chúng ta đi.”
Mẹ Trình nói địa chỉ nhà của bọn họ cho Mạch Tiểu Miên sau khi chuyển đi.
“Được rồi, bây giờ con sẽ đến đó ngay.”
Mạch Tiểu Miên rốt cuộc vẫn không kìm chế được lòng hiếu kỳ của mình.
Hơn nữa, ở trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy không cam lòng.
Không cam lòng vì rõ ràng Trình Đông Thành từng rất yêu cô, nhưng sau đó lại cứ thế mà không thương cô nữa.
Sau khi cúp điện thoại của mẹ Trình, cô liền nhận được điện thoại của Kiều Minh Húc: “Tiểu Miên à, hiện tại tôi đang có cuộc họp đại hội cổ đông khẩn cấp, không có cách nào đón em tan làm được cả, tôi bảo chú Trương đến đón em nhé.”
“Ừ, anh cứ bận việc của mình đi, tôi không sao cả.”
“Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Sau khi cúp điện thoại của Kiều Minh Húc, Mạch Tiểu Miên gọi điện thoại cho chú Trương, bảo ông không cần tới đón mình, cô muốn cùng đồng nghiệp đến một nơi.
Cô biết nếu như cô nói mình sẽ đến nhà họ Trình, chú Trương nhất định sẽ bắt đón cô về nhà ngay.
Vì vậy, bắt buộc cô phải nói dối.
Sau khi tan việc, cô đi ra ngoài, quả nhiên không nhìn thấy chú Trương. Cô liền bắt một chiếc taxi, theo địa chỉ để tìm đến nhà họ Trình.
Trước đây nhà họ Trình cũng ở trong một ngôi nhà giống như nhà trước đây của cô vậy, một căn hộ tiểu khu bình dân.
Không ngờ tới, nơi ở bây giờ lại là một khu biệt thự độc lập cao cấp, mặc dù không đắt đỏ như bên khu Hoàng Uyển, nhưng giá phòng ở thành phố A này cũng cao ngất ngưởng, cũng phải tới sáu bảy triệu nhân dân tệ mới mua được.
Mà gia cảnh của nhà họ Trình, cô rất rõ ràng, từ lúc nào lại trở nên giàu có thế này cơ chứ. Đúng là khiến cô cảm thấy thật kỳ lạ mà.
Cẩn thận đối chiếu số nhà, không sai, là nơi này.
Bên cạnh cánh cửa sắt được chạm khắc hoa văn, có hương khói được thắp nghi ngút, còn có giấy tiền vàng mã được đốt thành tro bụi. Bên trong nhà lại truyền đến tiếng nhạc cầu siêu, khiến Mạch Tiểu Miên không khỏi rợn cả tóc gáy.
Cô do dự không biết có nên nhấn chuông cửa không, thì mẹ Trình từ bên trong bước ra, nhìn thấy cô, bèn vội vàng chạy tới mở cửa.