“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, con biết rồi!”
Mạch Tiểu Miên ngăn cản hai người bọn họ tiếp tục tranh cãi. Sau khi giúp cha thoa thuốc xong, cô liền trở về phòng.
Ngồi trước bàn, mở ngăn kéo rồi lấy ra một bức ảnh từ bên trong đó.
Chàng trai trong bức ảnh đang nở nụ cười rực rỡ tỏa nắng, cô gái nép mình bên cạnh anh trên mặt cũng nở một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết, tựa như đang đong đầy hạnh phúc vậy.
Khóe môi cô vô thức cong lên thành một nụ cười mỉm...
Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt cô lại trở nên khó coi, trái tim như bị kim châm đau nhói vậy...
Nhanh chóng bỏ lại bức ảnh kia vào ngăn kéo, mở máy tính ra, sửa lại báo cáo khám nghiệm hôm nay...
Còn chưa đến 7 giờ, Mạch Tiểu Miên đã bị mẹ bắt mặc bộ váy dài màu hồng cánh sen kia.
“Mẹ à, mẹ thấy một cô gái lớn tuổi như con lại còn mặc loại váy hồng của các cô gái trẻ thế này có thích hợp không?”
Mạch Tiểu Miên sờ tua rua trên cổ áo nói: “Thật giống như quả dưa chuột già lại đi sơn màu xanh ấy, giả bộ còn non!”
“Con được thừa hưởng gen di truyền tốt từ mẹ, vẻ ngoài của con so với bạn cùng tuổi cũng phát triển chậm hơn mấy năm, không cần giả bộ cũng rất non rồi. Chỉ 28 tuổi thôi mà, con nhìn mấy bà già ở nước ngoài xem, 70, 80 tuổi vẫn còn mặc quần áo đỏ rực hoa lá đấy thôi? Con nhìn lại con đi, mặc vào trông xinh xắn biết bao cơ chứ? Dáng người cao gầy, da dẻ trắng nõn, ngũ quan thanh tú lại có khí chất, thật không hổ là con gái của mẹ. Người ta nhiều nhất chỉ nghĩ rằng con 20 tuổi mà không phải 28 tuổi ấy! Tự tin lên nào! Năm đó dù sao con cũng là hoa khôi của trường học, bây giờ là bông hoa xinh đẹp của đội hình sự, nữ bác sĩ như hoa như ngọc... “
Mẹ Mạch cực kỳ hài lòng nhìn con gái, càng lúc càng thấy xinh đẹp, nhưng cũng càng thắc mắc tại sao con gái thế này mà không ai thèm lấy, cuối cùng lại càm ràm một hồi nữa.
Mạch Tiểu Miên vội vàng cầm lấy túi xách lên chạy mất dạng.
Đi ra khỏi nhà, không còn nghe mẹ cằn nhằn nữa, tâm trạng của cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Nhìn đồng hồ chỉ mới 7 giờ 30 phút.
Tuy nhiên, từ trước đến nay cô luôn là người có ý thức về thời gian, sẽ không bao giờ cố tình cù cưa làm lãng phí thời gian của người khác.
Mặc dù còn sớm, nhưng cô vẫn đến nhà hàng Hồng Tường Vi trước 20 phút.
Nhà hàng trông tương đối sang trọng, bên trong bố trí theo phong cách lãng mạn, rất thích hợp cho các cặp tình nhân hoặc nhóm ba, nhóm năm bạn bè đến đây ăn uống nhẹ nhàng, tận hưởng bữa cơm thân mật.
Mạch Tiểu Miên không có nhiều cảm giác về nơi này. .
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||
Tuy nhiên, người bạn thân nhất của cô, Diệp Mai, là một người tôn thờ tình yêu, thường kéo cô đến đây ăn tối. Thuận tiện xem xét tìm một người đàn ông đẹp trai phù hợp.
Vẻ ngoài của Diệp Mai trông tròn trĩnh, trời sinh gương mặt baby, rất thích mặc quần áo màu hồng, giọng nói lại giống như Lâm Chí Linh vậy, rất đáng yêu.
Chỉ tiếc, cô ấy cũng giống như cô vậy, không may trở thành một người phụ nữ lớn tuổi, mấy lần yêu đương đều thất bại. Nghe nói những tên đàn ông kia đều chê cô ấy béo.
Cô ấy ra sức quyết tâm giảm cân, câu thường nói nhất chính là: Cứ 10 người mập khi gầy xuống thì có tới 9 người đẹp. Đến khi tớ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, tớ sẽ làm cho tất cả những người đàn ông đẹp trai phải xếp hàng trước mặt mình!
Mạch Tiểu Miên thường trêu chọc cô ấy: Sợ rằng chỉ có mỗi mình cậu đấy!
Mỗi lần cô nói lời này, Diệp Mai đều tức giận muốn tuyệt giao!
Cô ấy đã tuyệt giao vô số lần, nhưng cho đến bây giờ cô ấy vẫn ở cùng một chỗ với Mạch Tiểu Miên. Không có chuyện gì thay đổi cả.
Mạch Tiểu Miên vì nghề nghiệp mà thường xuyên tiếp xúc với những thi thể cắt xén hoặc chết bất thường. Trái tim của cô ít nhiều cũng trở nên lạnh lùng vì được rèn luyện. Hơn nữa dưới sự đả kích của Trình Bắc Thiê, cô đã khiến người ngoài nhìn vào cô có chút lạnh lùng, hơi xa cách khó gần.