Mạch Tiểu Miên ngồi nhìn Đàm Thủy Minh ở trước mặt mình, nói: “Nguyện vọng ban đầu của em khi học chuyên ngành pháp y là gì?”
Đôi mắt Đàm Thủy Minh lóe lên cảm giác khổ sở, nói: “Vào năm em học lớp mười một, một siêu thị đột nhiên bốc cháy, thiêu trụi nhiều người. Trong báo cáo giám định nói vì sai lầm của thợ điện nên mới dẫn đến sự cố đó. Vì vậy, thợ điện kia phải bị xử phạt hình sự, mà người nhà ông ấy lại bị người thân của những người đã chết kia điên cuồng đuổi cùng diệt tận, táng gia bại sản, cuộc sống luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Người thợ điện đó, chính là cha của em. Khi em vào nhà tù thăm hỏi sức khỏe ông ấy, ông ấy nói, sự cố phát cháy đó không thể nào vì sai lầm trong công việc của ông mà tạo thành được. Nguyên nhân chính gây ra vụ cháy là từ tiệm internet ở lầu một châm ngòi, cháy thẳng tới lầu hai. Chứ không phải là từ lầu hai lan xuống lầu một. Nhưng mà, ông chủ của tiệm internet kia, phía sau có chỗ dựa, nên người phải gánh chịu hậu quả, chỉ có thể là một thợ điện nhỏ không có bối cảnh gì như ông ấy. Cha em bởi vì thân thể không tốt, còn chưa lãnh xong án tù, đã chết ở trong ngục. Mẹ em cũng bỏ em lại, gả đi nơi khác. Em từ một đứa trẻ hạnh phúc, lại biến thành một cô nhi bất hạnh, chỉ có thể đi theo bà nội sống qua ngày. Lúc ấy, người giám định nguyên nhân bốc cháy của siêu thị kia, là do pháp y cùng cảnh sát cùng nhau giám định. Em nghi ngờ bọn họ đã sửa đổi kết quả giám định thực, từ đó khiến cho bọn em phải tan cửa nát nhà...”
Nghe thấy những lời này, trái tim Mạch Tiểu Miên cũng đau nhói theo.
Về phần chân tướng của vụ cháy kia thế nào, bản thân cô không tham dự vào, nên cũng không biết lời của Đàm Thủy Minh nói, rốt cuộc là lời từ một phía, hay chính là sự thật. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô bé này cũng thật sự làm cho người khác phải đau lòng.
“Cho nên, em muốn làm một pháp y, một người có thể tận tâm tận lực giám định được chứng cứ thật sự sao?”
Mạch Tiểu Miên nhìn cô ấy hỏi.
Đối với Mạch Tiểu Miên mà nói, đây là vấn đề quan trọng nhất.
Trình độ kỹ thuật của một người, có thể từ từ đào tạo. Nhưng mà đạo đức nghề nghiệp của một người, phải xuất phát từ tín niệm trong lòng.
Nếu không, sẽ lại giống như Trương Hòa kia, bị lợi ích che mắt, cuối cùng làm nhục nghề pháp y.
“Vâng, những vụ án nếu đã qua tay em, em chắc chắn sẽ không bao giờ để xuất hiện án chết oan, không sợ cường quyền, không dối gạt lương tâm, kiên định trung thành với kết quả.”
Đàm Thủy Minh rất kiên đình gật đầu nói.
“Được.”
Mạch Tiểu Miên sau đó đơn giản chỉ hỏi thăm cô một vài vấn đề chuyên môn.
Câu trả lời cùng cách nhìn nhận vấn đề của Đàm Thủy Minh đều khá xuất sắc, giống như cô năm đó vậy.
Mở tập hồ sơ của Đàm Thủy Minh ra, cô phát hiện cô ấy vẫn luôn được thầy Hoàng Minh dẫn dắt, thầy lại là một người có danh vọng tương đối cao trong giới pháp y. Ấy thế mà cô bé vẫn nhận được lời khen ngợi từ giáo sư.
Xem ra, tư cách thật sự không tệ.
“Em Đàm Thủy Minh, em sẵn lòng trở thành trợ lý của tôi sao?”
Mạch Tiểu Miên nhìn cô ấy hỏi.
“Em sẵn lòng.”
“Được, em trúng tuyển! Từ nay về sau, sẽ trở thành trợ thủ của chị nhé!”
Mạch Tiểu Miên đứng thẳng người, đưa tay về phía cô.
Đàm Thủy Minh nắm lấy tay cô.
Mạch Tiểu Miên phát hiện, khớp xương tay của cô ấy rất có lực, da thịt trong lòng bàn tay cực kỳ xù xì, bèn không nhịn được mà cầm tay cô lên nhìn.
“Đây là kết quả luyện tập của em.”
Đàm Thủy Minh biết cô đang nhìn cái gì, liền chỉ vào những vết chai sần trong lòng bàn tay cô, nói: “Vào năm nhất đại học, thầy nói lực tay của em quá yếu, khi cầm đao giải phẫu sẽ không thể chắc được, lúc mổ xẻ sẽ không có cách nào chuẩn xác được cả. Mỗi ngày em đều cầm rựa bửa củi ít nhất ba giờ, tập luyện trong thời gian dài, nên mới thành như vậy. Nhưng được cái sau đó thầy cũng không nói em cầm dao không chắc, sức lực yếu nữa.”
“Cực khổ cho em rồi!”
Mạch Tiểu Miên đối với nghị lực này của cô ấy vừa thấy đau lòng, lại vừa bội phục.