Cả ngày hôm nay Mạch Tiểu Miên đều ở đây để giám định và thu thập những mảnh thịt bị bằm thây kia, căn bản không có thời gian rảnh rỗi, cũng không có cảm giác đói bụng. Bây giờ anh vừa nói ra, cô chợt phát hiện đúng là đói bụng thật.
“Muốn ăn chút cháo.”
“Cháo hải sản sao?”
“Hôm nay không muốn ăn thịt, ăn cháo hải sản hoặc cháo trắng thôi đều được.”
“Được, để tôi xuống làm cho em ăn ngay, em đợi một lát.”
Kiều Minh Húc xuống dưới lầu.
Mạch Tiểu Miên có cảm giác hơi mệt, bèn nằm nhoài người về phía mặt bàn ngủ.
Cuối cùng lại ngủ thật...
Kiều Minh Húc ninh nồi cháo trắng mang lên, nhìn thấy cô uể oải nằm sấp trên mặt bàn, nghiêng mặt, lông mi dài đậm giống như một chú bươm bướm bị thương, hơi cử động nhẹ, khiến người ta sinh ra cảm giác luyến tiếc.
Vì bị bệnh mà môi cô có hơi trắng bệch, mở nhẹ ra, hô hấp từ từ.
Kiều Minh Húc nhìn đôi môi của cô, nuốt nước bọt, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng quệt lên trên một cái...
Mạch Tiểu Miên cũng chưa tiến vào trạng thái ngủ say, bị anh chạm vào một cái như vậy, lập tức tỉnh dậy, mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy khớp xương rõ ràng kia của anh, ngón tay thon dài đặt trên môi mình...
Trái tim cô đầu tiên hơi khựng lại, sau đó nảy lên mãnh liệt, toàn thân mềm nhũn ra...
Cô vẫn không nhúc nhích!
Tuy nhiên Kiều Minh Húc bị hành động đột nhiên mở mắt ra của cô hù dọa, vội vàng rụt tay về, đỏ mặt giải thích nói: “Thấy khóe miệng em chảy nước miếng, nên mới muốn giúp em lau một chút.”
“A?”
Mạch Tiểu Miên lúng túng kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay ra lau miệng, phát hiện cũng không có ướt, liền trợn trắng mắt nói với anh: “Kiều Minh Húc, làm người không được không phúc hậu như vậy, người ta cũng không phải là con chó nhỏ, ngủ thôi sao có thể chảy nước miếng được cơ chứ?”
“Khụ, đó là vì tôi đã lau khô giúp em rồi.”
Kiều Minh Húc vì che giấu bản thân, mà vội vàng đổi đề tài, nói: “Cháo trắng tôi nấu ngon lắm, mau xuống ăn đi, ăn xong thì đi ngủ sớm một chút.”
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên theo thói quen đưa tay ra gãi đầu, đứng lên.
Ai ngờ, bởi vì trước đó cô nằm sấp trên mặt bàn, nên máu không lên não kịp, bước chân lập tức loạng choạng, lảo đảo vài bước.
Kiều Minh Húc vội vàng đưa tay ôm lấy cô, khẩn trương hỏi: “Sao vậy?”
Mạch Tiểu Miên lấy lại bình tĩnh, vững vàng đứng thẳng người lên, đẩy anh ra, nói: “Không sao cả, chỉ là đứng dậy đột ngột nên đầu óc bị choáng váng thôi.”
“Thân thể quá kém, ngày mai để thím Trương nấu em vài món dinh dưỡng.”
Kiều Minh Húc nhìn cô, cau mày nói.
“Tùy tiện đi, chỉ cần không chăm dưỡng tôi thành béo phì là được.”
“Béo cũng không sao cả.”
“Đúng rồi, béo thì tốt hơn nhỉ, nếu béo rồi, anh cũng không thể vác tôi lên giống như bao cát vậy được nữa.”
Mạch Tiểu Miên trợn trắng mắt nói.
“Cho dù em có nặng hơn gấp đôi đi nữa, tôi vẫn có thể vác em lên như thường.”
Kiều Minh Húc nói xong, lại đùa dai định vác cô lên trên bả vai...
Mạch Tiểu Miên ngay cả trái tim cũng treo lơ lửng trên bầu trời, giùng giằng...
“Bốp!”
Bàn tay to của Kiều Minh Húc lại đánh vào bờ mông co dãn của cô.
Trong nháy mắt Mạch Tiểu Miên liền mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh vác mình xuống dưới lầu...
Thím Trương ở dưới lầu nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong lòng hiểu ý cười một tiếng, nhanh chóng lui vào phòng của mình, để lại không gian nơi này cho cặp vợ chồng son.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy thím Trương nở nụ cười mang ý vị sâu xa khi trông thấy cảnh tượng kia, vội vàng quát khẽ: “Kiều Minh Húc, anh mau thả tôi xuống đi, quá mất mặt rồi!”
Kiều Minh Húc đặt cô xuống, tròng mắt đen cười như không cười nhìn gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng kia của cô, nói: “Người phụ nữ ngốc kia, nhớ đấy, lần sau còn không nghe lời nữa thì hậu quả chính là vác lên như bao cát, đánh vào mông như vậy!”