Dĩ Nhu biết tính chất vụ án vô cùng phức tạp và nghiêm trọng, cô tăng ca suốt đêm, tiến hành giải phẫu nghiệm thi Jenny, sáng hôm sau một phần
báo cáo đã hoàn chỉnh trước mặt các cảnh viên trong đội hình sự.
Bởi vì trong phòng mở máy lạnh, căn cứ vào nhiệt độ phòng và trạng thái thi thể, cơ bản có thể phán định nạn nhân tử vong trước đó mười hai đến
mười sáu tiếng.” Dĩ Nhu liếc thấy Khúc Mịch hơi nhíu mày, liền giải
thích: “Khác biệt bốn tiếng này chính là độ chênh lệch chính xác. Tôi đã cố gắng hết sức đưa ra thời gian tử vong cụ thể nhất.”
Khúc Mịch nhìn báo cáo nghiệm thi, vẻ mặt trầm tư, Lục Ly đến gần liếc nhìn, ngữ
khí kinh ngạc: “Quả nhiên nội tạng còn trong bụng nạn nhân, thế nhưng
không còn tử cung! Nguyên do là gì?”
“Lập tức đi điều tra tình
hình khám sức khỏe của Jenny, coi cô ta có từng khám phụ khoa hoặc là …
sản phụ khoa!” Khúc Mịch suy nghĩ một chút, “Cô ta là nghệ sĩ có chút
tiếng tăm, chắc chắn sẽ phải bảo vệ danh tiếng. Đừng đến bệnh viện công, truy tra từ các phòng khám tư nhân dành riêng cho người giàu ở thành
phố Nam Giang, chắc chắn sẽ có phát hiện.”
Khúc Mịch đưa ra giả
thiết để mọi người khỏi đi đường vòng, mọi người nhanh chóng khóa chặt
mục tiêu, là bệnh viện chuyên khoa ‘Huệ Hảo’. Bệnh viện chuyên khoa dành cho phụ nữ và trẻ em, bên trong được trang bị máy móc tối tân; đều là
các bác sĩ, y sĩ giỏi trong thành phố dùng mức lương cao để mờ về. Bọn
họ áp dụng phương thức phục vụ một:một, hành trình đưa đón, nhập viện
đều được bảo mật.
Cảnh viên đến bệnh viện hỏi thăm việc khám chữa bệnh của Jenny, nhưng đối phương từ chối.
“Thật ngại quá! Bệnh viện chúng tôi có qui định trong bất kỳ tình huống gì
cũng không được tiết lộ những việc liên quan đến công việc, nếu không sẽ bị sa thải!” Cô gái trẻ đứng trước quầy tiếp tân cười nói: “Các anh
cảnh sát xin đừng làm khó dễ tôi, tôi chỉ là người đứng quầy nhận bệnh,
chỉ là một nhân viên phục vụ.”
Nói cách khác cho dù Jenny có khám ở đây cô ta cũng không dám nói.
Lục Ly không còn cách nào khác là tìm đến quản lý bệnh viện, hi vọng họ có
thể phối hợp với việc điều tra của cảnh sát. Đáng tiếc, người ta căn bản không muốn phối hợp, thái độ còn cứng rắn hơn gấp nhiều lần.
“Anh cảnh sát, sự xuất hiện của các anh sẽ gây nên ảnh hưởng xấu đến bệnh
viện chúng tôi. Mỗi một ngày hạn mức kinh doanh của chúng tôi vô cùng
lớn, nếu có tổn thất gì đoàn luật sư của tập đoàn chúng tôi sẽ căn cứ
tình huống cụ thể mà tiến hành khởi tố. Bây giờ, xin mời các anh lập tức về cho!”
Khi phá án hạng người nào Lục Ly cũng từng tiếp xúc,
biết mình đụng phải thứ dữ … xem ra lấy manh mối từ phía bệnh viện là
không được … Đành phải nghĩ biện pháp khác.
Lục Ly cùng mọi người trở về, trông thấy Vương Nhân Phủ đang thao tác liên tục trên máy tính, Khúc Mịch đứng bên cạnh nhìn.
“Đội trưởng Khúc …”
“Tôi đã đoán bệnh viện sẽ không tiết lộ tình huống của bệnh nhân. Bọn họ hi
vọng với chiêu bài này có thể thu hút, mời chào bệnh nhân mới, còn mong
chúng ta tóm chặt không tha, nhằm gây được sự chú ý, quan tâm của đại
chúng!” Khúc Mịch đã sớm nghĩ đến điểm này, anh bắt đầu chuẩn bị cách
khác.
“Được rồi Đội trưởng Khúc!” Vương Nhân Phủ hưng phấn, “Tên
nhóc đó thật sự là tay hacker có nghề, chưa đến một tiếng đồng hồ không
chỉ bắt được người đã mở topic, còn hack được vào file lưu trữ hồ sơ của bệnh viện Huệ Hảo, copy bệnh án của Jenny!”
Lục Ly chạy vội qua
nhìn, trên khung chat anh ta phát hiện Vương Nhân Phủ đang nói chuyện
với người bạn trên mạng của Đường Ninh, người đó vẫn chưa biết Đường
Ninh đã chết.
“Nói cho cậu ta biết sự tình của Đường Ninh, hẹn
cậu ta đến đội hình sự một chuyến!” Khúc Mịch cầm tư liệu phân chia công việc: Lục Ly liên lạc với người mở topic, Hách Minh đi điều tra người
đàn ông quan hệ với Jenny.
Trong tài liệu ghi chép Jenny đến bệnh viện Huệ Hảo kiểm tra hai lần, đều là khoa phụ sản, hơn nữa còn ghi rất rõ có thai sáu tuần.
Kết quả này khiến mọi người mở mang tầm
mắt, không phải cô ta được mệnh danh là thanh thuần ngọc nữ ư? Không
phải vẫn luôn tuyên bố mình không bạn trai ư? Chuyện gì thế này? ‘Thánh
mẫu’ thụ thai … là do ai làm!!!
Người lập topic rất nhanh có mặt
tại đội hình sự. Cậu ta chỉ khoảng chứng mười mấy hai mươi tuổi … Quá
trẻ, khiến ai nấy đều rất kinh ngạc. Theo như bọn họ suy đoán, người lập topic phải là người tinh thông trinh sát hình sự, pháp y, pháp chứng,
có từng nghiên cứu qua tâm lý học tội phạm, hoặc không thì cũng phải có
chút từng trải.
“Nick trên mạng là ‘Người chứng kiến’?” Khúc Mịch quan sát cậu ta từ trên xuống, rất chăm chú.
Cậu ta gật đầu: “Tôi tên Lưu Tuấn là sinh viên năm thứ ba trường cảnh sát.
Tôi không mang tội giết người, chỉ là dùng sở trường và chuyên ngành
tiến hành phân tích vụ án. Hung thủ là một người đàn ông trung niên
không có thành tựu nhưng không phải lo cơm áo gạo tiền. Hắn nhất định có tu dưỡng nghệ thuật, cử chỉ tao nhã, có phẩm vị. Mà tôi, hiển nhiên
không phù hợp những đặc thù này.
“Những đặc thù này là do cậu tổng kết, ai có thể chứng minh cậu không phải là hung thủ?” Khúc Mịch hỏi ngược lại.
Cậu ta lập tức trả lời: “Tôi có chứng cứ không có mặt tại hiện trường trong vụ án Đường Ninh bị ngộ hại mấy ngày trước đó, tôi ở trường tham gia
đợt huấn luyện khép kín, chưa từng ra khỏi trường!”
“Cảnh sát
không công bố chi tiết tin tức của nạn nhân, tại sao cậu biết thời gian
bị hại của người chết? Điều này làm gia tăng hiềm nghi với cậu.” Khúc
Mịch nghi vấn.
“Vấn đề này quá rõ, chúng tôi tập huấn từ ngày 15
tháng 3 đến ngày 15 tháng 4, căn cứ mức độ bảo quản thi thể, khả năng
nạn nhân tử vong trong khoảng ngày 1 tháng 4.”
“Bây giờ chương
trình học của cảnh sát thật sự toàn diện, ngay cả tâm lý học tội phạm và pháp y đều đã được mở ra.” Khúc Mịch vẫn quan sát cậu ta, “Có học giải
phẫu học sao?”
“Những khóa học này không được mở, tôi tự học.
Thời gian rảnh tôi thích đọc sách và luận văn thuộc các mảng đề tài này, đặc biệt là các luận văn của giáo sư Khúc Mịch liên quan đến vấn đề tâm lý học tội phạm, quả thật là khuôn vàng thước ngọc …”
“Lý luận suông sớm muộn cũng là Triệu Quát thứ hai!” Khúc Mịch ngắt lời cậu ta.
*Triệu Quát: tướng quân thời Triệu Vương – 260 trước công nguyên, là vị tướng chỉ giỏi đánh giặc võ mồm.
“Anh dựa vào đâu mà nói như vậy?” Không ngờ người nhìn hiền lành như Lưu
Tuấn nghe thấy câu nói này liền nổi nóng, “Các anh nếu có một chút kiến
thức và năng lực của giáo sư Khúc sẽ không để cho hung thủ lặp đi lặp
lại quá trình gây án! Giáo sư Khúc am hiểu nhất là tâm lý học tội phạm,
mỗi một luận văn của giáo sư tôi đều nghiên cứu rất kỹ, còn từng nghe
buổi tọa đàm của giáo sư. Nếu như có giáo sư ở đây, chắc chắn đã sớm đem hung thủ ra trước pháp luật. Giáo sư Khúc …”
“Tôi thật sự không có kiến thức và năng lực như cậu nói đâu!” Khúc Mịch một lần nữa ngắt lời cậu ta.
“Anh …” Lưu Tuấn vừa định cãi lại, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, cậu
ta cẩn thận quan sát Khúc Mịch từ trên xuống, “Anh … rất giống … giáo sư Khúc! Đúng, giáo sư Khúc!” Cậu ta đột nhiên đứng bật dậy, kích động,
dáng vẻ như sắp khóc.
Khúc Mịch đến công tác tại đội hình sự
thành phố Nam Giang, liên tiếp phá được hai vụ án nhưng xưa nay chưa
từng tiếp nhận buổi phỏng vấn nào. Người đại diện phát ngôn phía Cục
cảnh sát là Cục Trưởng Hoàng, ông ta cũng thuận theo yêu cầu của Khúc
Mịch, không nêu tên của anh. Vì lẽ đó, rất nhiều người không biết cảnh
sát hình sự phá án là Khúc Mịch!
“Tháng bảy này cậu tốt nghiệp
rồi chứ? Tôi có thể nói chuyện với lãnh đạo trường cậu cho cậu sớm gia
nhập đội hình sự, hứng thú không?” Lúc này mọi người trong đội mới rõ
ràng, thì ra Khúc Mịch không nghi ngờ người này là nghi phạm mà chính là muốn ‘chiêu binh mãi mã’.
“Anh …” Lưu Tuấn nghe những lời này
thì đứng ngây ngốc ở một chỗ, không phải cậu ta đang mơ chứ? Cậu ta cảm
giác như đang bay bổng trên mây, được nhìn thấy thần tượng của mình, còn được thần tượng đề cử vào đội hình sự!
Cậu ta véo mạnh vào bắp đùi một cái, đau đến nhếch miệng kêu rên, rồi lại dùng sức xoa xoa hai mắt.
Khoa pháp chứng đưa báo cáo đến, qua xét nghiệm chứng thực tóc phát hiện
trên trên tử thi không thuộc về nạn nhân. Cửa chính đóng, không bị phá
hư, bên trong ngoại trừ nạn nhân không phát hiện dấu vết của ai khác.
Trên khay trà có hai cái ly, dấu vết gì cũng không có: một cái là vân tay và dấu son của Jenny, trong ly cũng lưu lại thành phần thuốc ngủ, một
chiếc ly khác chỉ là nước trái cây.
Thuận lợi vào nhà, còn theo nạn nhân uống nước, rõ ràng cho thấy là người quen gây án.
“Đi thôi! Đi tra án cùng tôi!” Khúc Mịch liếc nhìn Lưu Tuấn vẫn còn đang
đứng ngây ra đó, rồi quay lại ra lệnh cho Lục Ly: “Gọi cho quản lý, trợ
lý của Jenny, lấy khẩu cung bọn họ!”
Các cảnh viên phân chia nhau hành động, Khúc Mịch đưa Lưu Tuấn đến hoa viên Kim Đế.
Tiểu khu xảy ra án mạng, dân cư ai nấy đều bàng hoàng. Bảo an gia tăng nhân
lực, tăng cường tuần tra, ngay cả quản lý tiểu khu cũng phải vào cuộc.
Quản lý trông thấy Khúc Mịch liền chạy lại chào hỏi: “Đội trưởng Khúc! Có
phải lần này anh đến vì vụ án? Có yêu cầu gì anh cứ lên tiếng chúng tôi
sẽ dốc sức phối hợp.”
“Lúc vào đây tôi thấy các anh đang lắp camera, tiểu khu các anh trước đây không lắp camera sao?”
“Có, có điều chỉ để trang trí.” Anh quản lý giải thích: “Ở đây toàn những
người có địa vị xã hội sinh sống, bọn họ không muốn bị bại lộ quá nhiều
đời sống cá nhân nên yêu cầu chúng tôi lắp camera không được chiếu lên
người.”
“Bọn họ không lo lắng an toàn?” Khúc Mịch tiếp tục truy hỏi.
“Bọn họ yêu cầu chúng tôi tuần tra 24/24, tiểu khu bốn phía đều được trang
bị thiết bị hồng ngoại, hệ thống báo cảnh sát trực tiếp, nếu như có
người trèo vào là bị phát hiện ngay lập tức.
Hơn nữa từng hộ gia
đình đều có khóa vân tay, căn bản trộm không thể đột nhập. Trong nhà
cũng lắp đặt thiết bị báo cảnh sát tự động, chỉ cần đè một nút bấm là sẽ liên lạc ngay đến số khẩn cấp 110.
Chính vì thế, mức độ an ninh
của tiểu khu chúng tôi là cực kỳ cao. Một con kiến cũng không chui lọt,
ai ngờ bây giờ lại xảy ra án mạng.”
“Anh là anh Vương đúng
không?” Trông thấy đối phương gật đầu, Khúc Mịch nói tiếp: “Phiền anh
tập hợp tất cả các nhân viên bảo an, cấp dưới của tôi sẽ lần lượt lấy
lời khai của bọn họ.”
Lưu Tuấn nghe xong cặp mắt sáng rỡ, cảm
giác háo thắng cùng nỗi lo lắng đan xen. Đây là lần đầu tiên theo Khúc
Mịch phá án, Khúc Mịch đã giao cho một mình cậu ta nhiệm vụ quan trọng,
cậu ta không được phá hư.
Tất cả các bảo an đều được lệnh khẩn cấp tập trung. Khúc Mịch để cho Lưu Tuấn lấy khẩu cung, còn anh một mình đến số 30 lô A.
Mã Thoại nhìn xuyên qua mắt mèo, trông thấy Khúc Mịch, miễn cưỡng mở cửa.
“Đội trưởng Khúc! Chuyện gì nên nói tôi đã nói hết rồi, khẩu cung cũng đã
ghi chép. Tôi không còn gì để nói!” Mã Thoại đối với Khúc Mịch như kẻ
địch, không muốn nói chuyện với anh. Dứt lời cô muốn đóng cửa.
“Cô Mã, hung thủ rất có khả năng ở bên cạnh cô!” Khúc Mịch khiến cho động
tác của cô ta khựng lại, “Tôi có vài câu muốn hỏi cô, có lẽ sẽ trở thành manh mối trọng yếu bắt hung thủ.”
Mã Thoại hơi do dự, rốt cục cũng cho Khúc Mịch đi vào.
“Hỏi đi!” Ngữ khí có hơi tức giận, nước cũng không mang ra mời khách.
“Lần cuối cùng cô trông thấy Jenny là khi nào?” Khúc Mịch không thèm để ý:
“Sáng hôm qua khi cô phát hiện nước từ cục nóng rỉ xuống làm bẩn áo của
cô, trước đó cô có nghe trên lầu có động tĩnh gì không?”
Cô ta
cẩn thận nhớ lại, lát sau mới lên tiếng: “Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ta là hai ngày trước, khoảng chừng mười giờ tối, cô ta vội vàng tiến
vào thang máy, tựa hộ rất nóng lòng ra ngoài. Tôi gọi cô ta, cô ta chưa
kịp trả lời thì thang máy đã đóng cửa. Tôi gọi điện thoại cho cô ta,
thấy điện thoại trong phòng reo, nên không còn cách nào khác là đi xuống lầu.”
“Cô lên lầu tìm cô ta làm gì? Sao cô không đi thang máy?” Khúc Mịch nêu lên nghi vấn.
“Không biết cô ta làm gì trong nhà, đồ đạc rơi trên nền nhà gây ra tiếng động
rất lớn, sau đó hình như là tiếng kéo lê đồ vật, nói chung là khá ồn ào. Người phụ nữ kia thường ầm ĩ ở lầu trên, đây không phải là lần đầu
tiên. Tôi tính lên lầu nói phải quấy với cô ta, thang máy mãi lại không
đi xuống, nên tôi đi thang bộ, dù sao cũng chỉ một tầng.”
Nhắc
tới Mã Thoại vẫn còn cảm thấy tức giận: “Ở dưới lầu nhà người phụ nữ ấy
thật xui xẻo, lần này thì xúi quẩy rồi. Tôi dự định bán căn hộ này, bây
giờ ở đây xảy ra chuyện lớn thế này, bị ép giá tiền xuống đến bốn phần.”
“Đầu tiên cô nghe tiếng động trên lầu, nên lên đó nói chuyện, sau đó cô
trông thấy Jenny ra ngoài, rồi cô gọi điện thoại, lại nghe thấy tiếng
chuông điện thoại trong phòng vọng ra.” Khúc Mịch lặp lại sự việc lần
nữa: “Cô thấy Jenny có gì khác bình thường không?”
“Cũng không có gì khác thường … Vẫn là giọng nói lớn tiếng, coi mình như ông trời. Đeo kính râm, đội mũ, trong tay có một vali nhỏ hình như muốn ra ngoài.
Chắc trước đó cô ta lấy vali này nên gậy tiếng động rầm rầm làm phiền
người khác.
Người phụ nữ này ra khỏi cửa là mấy tháng trời không
về, cũng chẳng nổi lắm nhưng không biết sao lắm việc như vậy! Lần này
không thấy có trợ lý đi theo, chắc là lại mắng mỏ trợ lý rồi!”
“Cô đã từng chứng kiến cô ta mắng trợ lý?” Khúc Mịch lại hỏi.
“Đâu chỉ một lần, làm phụ tá cho cô ta quả thật cũng xui xẻo. Đặc biệt là cô trợ lý có họ hàng thân thích với cô ta đó … bị coi như người hầu, còn
phải bồi tiếp đàn ông uống rượu. Tôi chứng kiến hai người đó cãi nhau
giữa sân tiểu khu, cô trợ lý nhỏ khóc rống, chửi cô ta sau này chết
không được tử tế. Ai ngờ … Lời nguyền rủa này thành thật!” Ngữ khí của
Mã Thoại mang theo vài phần châm biến.
“Cô có gặp người đàn ông nào đến tìm cô ta không?”
“Đàn ông? Chưa từng thấy, nhưng tôi dám khẳng định cô ta có bạn trai!” Mã
Thoại giọng chắc chắn: “Tôi thấy có một lần cô ta nghe điện thoại trong
thang máy, giọng nói ấy, vẻ mặt ấy, cử chỉ thẹn thùng ấy là chính xác.
Tôi là người có kinh nghiệm, nhìn rất chuẩn!”
“Ừm! Được rồi! Nếu có thêm thông tin gì thì gọi cho tôi.” Khúc Mịch lưu lại số điện thoại rồi rời đi.
Anh đến gặp người quản lý tòa nhà, Lưu Tuấn đang lấy khẩu cung nên anh ngồi bên cạnh nghe.
“Tối hôm đó là ca trực của tôi, có một người phụ nữ đến tìm Jenny. Theo qui
định chúng tôi không cho vào, cô ta liền gọi cho Jenny. Không đến hai
câu, người phụ nữ đó đưa điện thoại cho tôi, Jenny thông báo để cho
khách vào, lúc đó tôi mới cho vô.”
“Người phụ nữ kia vóc dáng thế nào? Khi nào cô ta rời đi?” Lưu Tuấn lập tức bắt được trọng điểm.
“Người phụ nữ đó khoác áo măng-tô dài, đội mũ lưỡi trai và kính đen to bản,
rất đẹp, rất có khí chất. Chúng tôi ở đây đi ra đi vào nên không chú ý
người phụ nữ ấy ra về khi nào, khả năng là sau khi tôi thay ca.”
Lưu Tuấn lại tra hỏi một người bảo an khác, họ cũng không chú ý người phụ nữ này rời đi lúc nào.
Khúc Mịch đưa ra một tấm ảnh để người bảo an nhận mặt, anh ta nhìn một chút
rồi nói: “Chính là người phụ nữ này, mặc bộ quần áo giống như nhau.”
Hỏi ra được đầu mối khiến Lưu Tuấn càng thêm tỉnh táo, cậu ta tiếp tục dò
hỏi: “Sau khi khách đến tìm Jenny thì có gì bất thường nữa không?”
“Tôi không biết có được coi là bất thường hay không! Khoảng chừng hơn mười
giờ Jenny mang vali nhỏ ra ngoài. Tôi chào cô ta, nhưng cô ta vẫn không
thèm chú ý đến tôi như thường lệ. Mỗi lần ra ngoài đều có quản lý và trợ lý và tài xế riêng. Ngày hôm đó cô ta đi một mình, đi taxi.” Khúc Mịch
nghe thấy một anh bảo an khác lên tiếng.
“Cậu thấy biển số taxi không?” Anh bảo vệ trẻ lắc đầu.
Lưu Tuấn lại hỏi: “Dù sao cũng nhìn ra được hãng taxi chứ! Jenny mặc quần áo màu gì, kiểu dáng? Cậu nói chi tiết một chút.”
“Taxi màu vàng, trên thân xe viết chữ ‘Deron’. Jenny mặc quần dài, giống như
mấy ngày trước trên tivi, mũ rộng vành, đeo kính.” Anh bảo vệ trẻ nhớ
lại.
Khúc Mịch lập tức cho người gọi cho hãng taxi Deron, hỏi dò ai là tài xế đón Jenny trước cổng hoa viên Kim Đế hôm đó.
Không cần chờ đợi lâu, ngay lập tức có kết quả vì anh tài xế sau khi chở
Jenny thì về công ty khoe khoang với đồng nghiệp. Anh ta nói Jenny rất
tốt, còn tán gẫu với anh ta, xuống xe ở trạm xe lửa. Anh ta muốn chụp
chung với Jenny một tấm nhưng cô ta nói không tiện, anh ta hiểu chuyện
nên không ép buộc.
Chuyến này đi thu hoạch không ít, Khúc Mịch đưa Lưu Tuấn trở về cảnh đội, trông thấy Lục Ly đang lấy khẩu cung Lâm Tuệ.
“Lần trước cô lén lút trộm lễ phục của Jenny, tại sao cô ta vẫn còn cho cô làm trợ lý?”
“Lễ phục mất nhưng chị họ lại được lên tiêu đề các trang báo. Sau đó dựa
vào án mạng, công ty giúp chị ta làm vài chiêu trò khiến chị ta càng nổi tiếng hơn. Chị ta cho rằng tôi là con rùa may mắn nên giữ tôi lại.” Cô
gái tên Lâm Tuệ này gặp chuyện thì bình tĩnh, lớn gan, khiến Khúc Mịch
nhìn cô ta với cặp mắt khác trước.
Cô ta ngồi trên ghế đối diện với sự tra hỏi của Lục Ly mà không có nửa điểm hoảng sợ hay căng thẳng.
“Sau đó vì chuyện chị ta bắt tiếp rượu mấy ông chủ tài trợ nên tôi không
muốn làm việc chung, dứt khoát rời khỏi chị ta. Sau đó chúng tôi không
còn gặp mặt, nghe thấy tin chị ta bị giết tôi rất sợ. Tuy tôi đã từng
nguyền rủa chị ấy nhưng chị ta chết tôi cảm thấy chị ta thật đáng
thương.
Chị ta luôn mong trở nên ngày một nổi tiếng, không ngờ
chết đi lại thành sự thật. Lần này tin tức chị ta chết lôi kéo sự chú ý
của người dân hơn bất kỳ lần nào khác. Nếu dưới suối vàng chị ta có biết chắc cũng có thể nhắm mắt an lòng.” Cô ta nở nụ cười gằn, cảm thán.
“Từ lúc bỏ việc đến hiện tại, hai người chưa từng gặp mặt? Khuya ngày hôm
trước từ mười giờ đến bốn giờ sáng hôm sau cô làm gì, ở đâu?
“Anh cảnh sát, tôi không phải kẻ giết người!” Lâm Tuệ chau mày, “Tôi không
có việc nên chỉ ở nhà. Nếu không thì tụ tập bạn bè, thì ở nhà xem tivi,
lên mạng. Khuya hôm đó tôi đau đầu nên không ra ngoài, đi ngủ sớm đến
sáng. Tôi không có người làm chứng nhưng tôi không thẹn với lương tâm.”
“Cô Lâm, cô có liên quan đến vụ việc của Jenny, có động cơ và thời gian gây án …”
“Cô ta không phải hung thủ giết người!” Khúc Mịch cắt ngang lời Lục Ly.