Quả nhiên Khúc Mịch lái xe đưa Tăng Dĩ Nhu đến khu du lịch ven biển, còn đặt đúng phòng Lưu Uyển Như đã từng ở. Một đêm cả mấy ngàn tệ, quá xa
xỉ.
Mở cửa bước vào là một hành lang nhỏ, sau đó tiến đến gian
phòng khách, có đầy đủ bàn ghế, tivi, máy vi tính, máy điều hòa. Sâu bên trong là một phòng ngủ rộng rãi, chiếc giường đôi lộng lẫy, kiểu dáng
Châu Âu, có phòng tắm riêng.
“Chúng ta dùng một ly champagne!” Trong phòng khách vừa vặn có tủ rượu, Khúc Mịch lấy ra chai rượu và hai cái ly.
Uống champagne? Không phải đến tìm manh mối sao? Tăng Dĩ Nhu nhận lấy, một hơi cạn sạch.
Nhất thời gò má cô ửng hồng, cả người lâng lâng.
“Lần đầu tiên cô uống champagne?” Anh hỏi cô ngữ khí đầy nghi ngờ.
Tăng Dĩ Nhu cười cười: “Thức uống này ngon quá! Tôi muốn uống thêm!” Dứt lời cô đoạt bình rượu, rót đầy ly, ngửa cổ uống.
Uống một ly đã ngà ngà … Người phụ nữ này quả thật mẫn cảm với thức uống có cồn.
Còn chưa đợi được Khúc Mịch phản ứng, ly thứ ba đã cạn sạch.
“Ha ha ha sao anh không uống? Để tôi rót cho anh!” Cô lảo đảo bước qua muốn rót rượu cho Khúc Mịch, bước chân liêu xiêu, cả người đổ nhào vào lồng
ngực anh.
Khúc Mịch đưa tay đỡ eo Dĩ Nhu, nhìn ánh mắt cô mơ mơ màng màng, anh khẽ nhíu mày.
“Anh là ai? Ngầu quá!” Cô ném chai rượu xuống đất, hai tay nâng khuôn mặt
Khúc Mịch lên lẩm bẩm: “Ồ! Tôi nhớ rồi là soái ca chân dài Kim Soo Hyun. Tôi thần tượng anh lắm á!” Hai chân cô nhón lên kê sát mặt vào anh.
Đôi môi cô càng ngày càng gần Khúc Mịch, mùi hương champagne thoang thoảng, Khúc Mịch hấp háy mắt.
“Xoạch!” Cô phịch người xuống, lấy tay vò vò đầu anh: “Ngoan lắm!”
Hả??? Tình huống gì đây, coi mình là đứa nhóc hay chó con? Cô vừa gọi tên Kim Soo Huyn … là ai vậy?
Chưa đợi Khúc Mịch lên tiếng hỏi, Tăng Dĩ Nhu đã nhắm nghiền hai mắt, đầu
tựa lên bả vai anh ngủ thiếp đi. Khúc Mịch không còn cách nào khác, ôm
ngang eo cô bế bổng lên đặt trên giường. Anh nhíu mày, tại sao cô lại
nhẹ như một đứa nhóc, eo nhỏ đến mức anh không dám ôm chặt, gầy yếu như
vậy làm sao có thể ứng phó được công việc có cường độ cao?
Anh nhớ sáng nay cô chỉ uống một ly sữa, thường ngày toàn ăn mấy thực phẩm rác rưởi, anh cau chặt mi.
Dĩ Nhu ngủ thẳng cẳng, lúc trở mình mở mắt, cô nhìn quanh quất một hồi, rồi nằm bật dậy.
Không phải cô và Khúc Mịch đến khu du lịch tìm manh mối à? Sao cô lại ngủ vậy? Đúng rồi, hình như cô có uống champagne.
Cô chỉ nghĩ champagne là đồ uống bình thường, không ngờ còn nặng hơn cả
rượu. Sớm biết vậy sẽ không uống, không biết có làm gì xấu hổ không???
Cô đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ ở tủ đầu giường, mười một giờ… Oạch … Cô đã ngủ hơn hai tiếng.
“Tỉnh rồi?” Khúc Mịch bưng mâm vào: “Nào uống một chén canh giải rượu, rồi ăn cơm.”
Cô ngoan ngoãn uống hết chén canh giải rượu, nhìn dĩa thịt bò beefsteak,
khẽ nhíu mi: “Mới mười một giờ … Ăn cơm gì chứ?” Cô đột nhiên ngừng một
chút, vừa rồi rõ ràng cô coi là mười một giờ, sao bây giờ lại là hai
giờ.
Khúc Mịch lấy điện thoại di động cho cô xem, cũng là hai giờ.
“Trước đó tôi đã chỉnh đồng hồ, thừa dịp cô không chú ý, tôi lại chỉnh giờ trở lại.”
Dĩ Nhu cau mày, đột nhiên la lên: “Ý của anh là thời gian Lục Ly nhìn thấy không phải là thời gian chính xác, mà do Lưu Uyển Như đã động tay động
chân, muốn anh ta trở thành nhân chứng thời gian cho mình.”
“Khả năng là như vậy!” Khúc Mịch chỉnh lại đồng hồ một lần nữa về mười một giờ, sau đó gọi phục vụ phòng.
Anh không cần cố ý nghiêm mặt, chỉ cần không cười đã tỏa ra sự lãnh đạm, uy nghiêm.
“Chiếc đồng hồ báo thức trong phòng của khách sạn các anh bị sao vậy. Chạy sai rồi! Công việc chúng tôi đều lỡ giở hết!”
Nghe Khúc Mịch nói, phục vụ phòng vội vã chạy đến kiểm tra. Xác định thời gian không chính xác, anh ta xin lỗi rối rít.
Nếu quản lý biết được sẽ trừ tiền thưởng, anh ta chỉ mong chuyện này có thể lắng xuống.
“Xin lỗi quý khách, tất cả đều là lỗi của chúng tôi!” Nhân viên phục vụ rất
chuyên nghiệp, quay sang năn nỉ Tăng Dĩ Nhu: “Làm lỡ chuyện của quý
khách khiến cô khó chịu, tôi thật sự mong cô tạ lỗi. Hi vọng cô đừng
trách cứ. Lần trước, đồng nghiệp của tôi cũng vì chuyện này mà bị phạt
ba tháng tiền thưởng.”
“Ồ? Lúc nào? Sự việc cụ thể ra sao?” Hai mắt Tăng Dĩ Nhu sáng rỡ.
Nhác thấy có đường lùi, nhân viên phục vụ bắt đầu kể lể, Dĩ Nhu và Khúc Mịch đưa mắt nhìn nhau.
Ngay sau khi vợ chồng nhà họ Lệ xảy ra chuyện, cùng thời gian sau khi Lưu
Uyển Như trả phòng, có khách đến đặt phòng này. Khách phát hiện đồng hồ
báo thức bị hỏng. Kiểm tra thì phát hiện đồng hồ đã được chỉnh lại.
“Chiếc đồng hồ đó đâu?” Tăng Dĩ Nhu truy hỏi.
“Khách sạn thu về rồi vứt đi!” Anh phục vụ mau mắn đáp lời: “Phòng khách VIP
lại phát sinh chuyện như thế này là không chấp nhận được. Cũng may vị
khách ấy không trách cứ.”
“Khách sạn các anh ắt hẳn phải lắp camera thu hình chứ?” Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
“Có, nhưng riêng tầng VIP thì không để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng. Hơn nữa, hàng tuần đều xóa sạch dữ liệu trước đó, nên chuyện gì quá một tuần thì không tra được.” Anh ta nói chuyện khá e dè, không dám nhiều
lời, sợ bị trách cứ.
“Anh yên tâm! Tôi không trách anh!”
Nghe thấy Dĩ Nhu nói vậy, anh ta cám ơn rồi rời đi.
Dĩ Nhu hỏi Khúc Mịch: “Thật ra có tìm được chiếc đồng hồ ấy cũng không có
tác dụng đúng không? Lưu Uyển Như nhất định sẽ tìm mọi cách ngụy biện.
Chúng ta lại không có cách nào chứng minh chính cô ta phá hư chiếc đồng
hồ. Nên giá mà có camera lưu lại thì tốt quá, sẽ biết được thời gian Lưu Uyển Như rời khỏi phòng. Tiếc quá …”
“Ừm! Cho đến bây giờ tất cả mọi suy đoán của chúng ta đều không có chứng cứ thuyết phục.”
“Lưu Uyển Như thật đáng sợ! Quả nhiên phụ nữ càng xinh đẹp, tâm địa càng ác độc.” Dĩ Nhu cảm thán.
Khúc Mịch đưa mắt nhìn cô đầy ẩn ý: “Chuyện gì cũng có ngoại lệ, cô … rất đơn thuần.”
Ý gì? Chưa kịp để Tăng Dĩ Nhu hiểu thông câu nói của Khúc Mịch, điện thoại của anh reo vang.
Câu đầu tiên anh nói qua điện thoại chính là: “Tôi và bác sĩ Tăng đang ở khách sạn.”
Trời! Nói như vậy mọi người sẽ hiểu lầm biết không! Thật không biết anh cố
tình muốn hủy danh tiết của cô, hay là … do bản tính thích làm theo ý
mình quen rồi, nên không hiểu đạo lý đáng sợ của ngôn ngữ người thường.
Đầu dây bên kia Mạnh Triết cũng choáng váng: “Đội trưởng Khúc! Anh và bác sĩ Tăng ở khách sạn!” Anh ta lớn tiếng lặp lại.
Toàn bộ văn phòng đều nghe rõ rõ ràng ràng, bao gồm cả Dương Thâm vừa vặn đưa báo cáo đến.