TV truyền phát một tiết mục, bên trong nữ cường nhân đoan trang đúng là Diệp Hồng. Dĩ nhu vừa ăn vừa xem TV, không khỏi nói: “Nữ nhân này thật đúng là lợi hại, chiếm hết tiện nghi, lại trở thành nhân vật đáng thương nhất trong mắt đại chúng. Hơn nữa nàng có thể ở thế ‘bị thương nặng’ đứng lên, đã thành đại biểu nữ tính kiệt xuất mới.”
“Kim Hâm cùng Sử Phượng Yến là báo ứng, Lục La là giết người phạm lý nên đã chịu pháp luật trừng trị. Ở toàn bộ sự kiện, chỉ có Kim Chí Thành vô tội nhất.” Khúc mịch ngồi ở bên cạnh nàng gọt quả táo, “Tuy rằng hiện tại tôi là hình cảnh, bất quá không thể không thừa nhận, mặc kệ pháp luật nghiêm cẩn cỡ nào, luôn là để người có thể lợi dụng sơ hở.”
Dĩ nhu bị động thừa nhận thân phận bạn trai của Khúc mịch, tuy rằng lúc ấy thực tức giận, nhưng khi biết súng bên trong kỳ thật có viên đạn, nàng như thế nào còn có thể sinh lo lắng cho Khúc mịch? Hơn nữa hết thảy cũng không phải thiết kế trước đó, hoàn toàn xuất phát từ ngẫu nhiên. Nếu lúc ấy Lục La hợp tình nổ súng, hiện tại Khúc mịch chính là một khối thi thể! Tưởng tượng đến đó, Dĩ nhu liền cảm thấy từng đợt nghĩ mà sợ.
Từ án tử kết thúc, Khúc mịch liền quang minh chính đại lại lần nữa xách theo vali hành lý vào nhà Dĩ nhu, mỹ danh rằng chiếu cố bạn gái. Bất quá hắn ở phòng ngủ phụ, thật không có hành động quá phận. Nắm tay, hôn môi, lại có thể đúng lúc phanh lại.
Không phải hắn muốn làm chính nhân quân tử, mà do Dĩ nhu quá thẹn thùng. Hai người có thể có tiến triển như hiện tại đã là kinh hỉ, hắn không dám quá lỗ mãng, sợ doạ Dĩ nhu chạy mất!
Hai người đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang. Khúc mịch bấm nghe, nghe xong một chút liền buông.
“Mẹ đưa canh lại đây, tôi đi xuống lấy.” Từ khi Khúc mịch ở lại đây, mẹ Khúc là ba ngày hai bữa đưa đồ ăn lại đây, còn chưa bao giờ lên lầu.
Dĩ nhu nghe xong vội đứng lên “Tôi đi xuống đưa dì Khúc lên đây ngồi, trời nóng như vậy mà để dì chạy đi qua lại như vậy thật quá ngượng ngùng.”
“Ngượng ngùng thế thì em nhanh gả qua đi, cùng nhau ở đây liền không cần phiền toái như vậy.” Khúc mịch cũng không thích chính mẹ mình đưa canh lại đây, bởi vì quá khó uống đi.
Dĩ nhu không thích uống, nhưng rốt cuộc là trưởng bối một phen có tâm ý, đổ đi không khỏi có chút không lễ phép. Cho nên, những phần canh cuối cùng đều vào bụng Khúc mịch.
“Không đứng đắn.” Dĩ nhu mắng hắn một câu, cũng không có tiếp cái này lời nói tra, “Nhanh lên đi xuống, đừng để dì Khúc chờ lâu.”
“Tôi chính mình đi xuống là đến nơi, mẹ đem canh đặt ở cửa bảo vệ.” Khúc mịch đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền xách theo hộp cơm giữ ấm trở về.
Dĩ nhu mở ra, thấy bên trong là canh gà đen cẩu kỷ*.
*cẩu kỷ: một loại cây thuốc qúy của dân gian (bổ dương thì phải:“