Khúc Mịch vừa ngắt điện thoại Lục Ly, Lưu Tuấn liền gọi đến.
“Đội trưởng Khúc có thể đừng xử phạt đội phó Lục hay không?” Anh ta đang
biện hộ cho Lục Ly, “Ngày hôm đó Hoắc Thể Ni đến đội hình sự muốn lấy
tin, còn chạy xe motor đuổi theo phía sau xe của bọn em. Em lại nghĩ cô
gái này có ý với đội phó Lục nên muốn giúp cô ta một chút, em lái xe
chậm lại để cho cô ta có thể theo kịp. Về sau đội phó Lục nói với em
không được phép để cánh truyền thông biết được tin tức vụ án, em mới
tăng tốc bỏ xa cô ta, ai ngờ cô ta lại bị tai nạn xe.
Ngày hôm
sau cô ta gọi cho đội phó Lục nói là bị chấn động não nhẹ. Đội phó Lục
áy náy nên đến thăm, không hiểu sao lại uống say. Ngẫm lại nhất định cô
ta đã giở trò, có kế hoạch từ trước. Người phụ nữ ấy quả không đơn giản, lừa được cả bọn em.”
“Bọn em? Việc này cậu cũng có phần mà còn
dám mở miệng xin xỏ cho người khác?!!” Khúc Mịch lạnh lùng, Lưu Tuấn sợ
đến mức không dám nói thêm tiếng nào.
Dĩ Nhu đứng bên cạnh nghe
rất rõ ràng, là sự việc có liên quan đến cô, cô không muốn giữ im lặng.
Mặc kệ quyết định của Khúc Mịch là gì, cô muốn nói rõ lập trường của
mình.
“Đội phó Lục là con người kiên quyết, nhưng bản chất của
anh ta vẫn là người sống tình cảm. Hoắc Thể Ni là một người phụ nữ mạnh
mẽ, là một phóng viên chuyên nghiệp, giỏi nắm bắt nhược điểm của người
khác. Nếu những ghi chép của cô ta không đúng sự thật, tự nhiên đại
chúng sẽ không nghe theo. Về phần đội phó Lục, anh ta sơ sẩy cũng do
hoàn cảnh.”
“Lần đầu là do hoàn cảnh, lần thứ hai là ngu xuẩn!”
Khúc Mịch đáp lời: “Trong công việc Lục Ly là người nghiêm cẩn, chuyên
tâm, chịu khó chịu khổ. Nhưng anh ta cũng là người dễ mềm lòng, không
chống đỡ được nước mắt và phụ nữ mời rượu. Đây chính là khuyết điểm trí
mạng của anh ta. Trước đó là Lưu Uyển Như, bây giờ là Hoắc Thể Ni; nếu
như anh ta vẫn không vượt qua được khuyết điểm này, công việc của anh ta coi như chấm hết.”
“Nghe như lãnh đạo đang làm công tác tổng kết cuối năm cho cấp dưới.” Dĩ Nhu lần đầu tiên phát hiện anh là một người
theo truyền thống và nghiêm túc như vậy: “Được rồi! Việc của lãnh đạo,
để lãnh đạo giải quyết. Anh nói là tập san chiều Đại Dương đúng không?
Không biết siêu thị dưới lầu có bán hay không?”
“Dưới lầu có đám
phóng viên canh giữ, em đừng xuống.” Khúc Mịch đang truy cập trang web
nào đó, thấy cô tới gần liền khép laptop lại.
Ánh mắt Dĩ Nhu lóe
lên một cái, cô vào phòng tắm rửa mặt, đi ra vẫn thấy Khúc Mịch đang
ngồi trước máy vi tính, cô quay sang nhà bếp.
“Nhưng cũng không
thể nào không ra khỏi nhà. Anh xuống lầu mua một bịch muối, tiện thể coi thử đám phóng viên nhàm chán ấy đi chưa.” Dĩ Nhu nghiêng người nói vọng ra ngoài phòng khách.
Cô nghe thấy tiếng Khúc Mịch ừ một tiếng,
sau đó là âm thanh đóng cửa. Cô vội vàng ra khỏi nhà bếp, máy tính Khúc
Mịch vẫn đang ở màn hình chờ.
Cô chần chừ một chút, duỗi cánh tay, bàn tay khẽ run, cô do dự không biết có nên đụng vào con chuột hay không.
Nhìn bàn tay càng ngày càng gần con chuột, tim cô cũng đập nhanh hơn. Khi
ngón trỏ sắp click một cái, có một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cô.
“Tôi nhớ trong bếp còn một bịch muối còn mới!” Khúc Mịch thấp giọng nói, tay cũng không thả ra.
“Tức thời giả ngu sẽ khiến cho đối phương cảm thấy thoải mái hơn nhiều đó!”
Dĩ Nhu cảm giác khi đứng trước mặt anh cô luôn là một người ngốc, chỉ số IQ luôn biến thành trứng vịt.
“Đây là việc tôi muốn tự mình nói
với em!” Anh ngồi xuống bên cạnh Dĩ Nhu: “Trong đó là ảnh chụp chính
diện ba mẹ em bị sát hại, nếu như em xác định muốn xem, có tôi bên cạnh
sẽ giúp em khá hơn một chút. Em nghĩ kỹ chưa?”
Dĩ Nhu tất nhiên
lại do dự, nội tâm đấu tranh kịch liệt. Một lúc lâu sau cô mới trịnh
trọng gật đầu, nhìn ra được cô đã suy nghĩ rất kỹ càng.
Anh buông tay cô ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm Dĩ Nhu, nhìn những biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt cô.
Dĩ Nhu chậm rãi click chuột, chờ máy tính bật sáng. Lọt vào tầm mắt cô là
tiêu đề tin tức, điều này khiến các dây thần kinh của Dĩ Nhu trở nên
khẩn trương hơn một chút. Cô thật sự không biết nếu như trông thấy ảnh
thảm sát ba mẹ mình thì bản thân sẽ có phản ứng gì.
Nhìn phản ứng Dĩ Nhu không biến chuyển nhiều lắm, Khúc Mịch thầm thở phào nhẹ nhõm,
xem ra người can đảm tự mình đẩy nhanh tốc độ vẫn chưa xuất hiện hệ quả
xấu.
Trong tin tức nêu lên những điểm giống nhau trong hai vụ án
nhà họ Đồng và họ Tăng, dùng ngôn từ rất chuyên nghiệp, tựa như ghi chép trong cuộc họp của cảnh sát. Thế nhưng, sự thật là sự thật, hơn nữa
giọng văn rất khách quan, Dĩ Nhu thừa nhận phạm vi tin tức này.
Bài báo khá dài, khoảng mười trang, bắt đầu trang thứ năm là hình ảnh. Tay
Dĩ Nhu run lên, đầu tiên là ảnh chụp vụ án nhà họ Đồng. Bởi vì khi ấy Dĩ Nhu còn ở hiện trường, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên có thể tiếp
nhận chuyện này.
Tấm tiếp theo là một tấm ảnh chụp khá cũ, sắc
mặt Dĩ Nhu nhất thời trắng bệch, cả người cô run lên, nhớ đến buổi sáng
sớm của mười lăm năm về trước. Cô trông thấy một cô bé tóc cột đuôi
ngựa, hai chân trần đứng trong vũng máu.
Cô bé mặt trắng bệch
như tờ giấy, tràn đầy hoảng sợ và cuồng loạn. Cô bé cầm điện thoại ở tủ
đầu giường, hình như cô bé gọi cho 110.
Cô bé đột nhiên hét toáng lên trong điện thoại rồi ngã trên mặt đất.
“Dĩ Nhu! Dĩ Nhu em tỉnh lại đi!” Khúc Mịch nhìn ánh mắt hoảng loạn của Dĩ
Nhu, thần sắc bất an, tựa như đang đắm chìm trong thế giới riêng, không
thể thoát ra được.
Anh nắm lấy hai vai Dĩ Nhu, không ngừng gọi tên cô.
Một lát sau, đáy mắt đã có tiêu cự, nước mắt không thể khống chế lăn dài trên má.
Khúc Mịch ôm cô vào trong lòng, nhẹ tay vỗ vỗ lưng cô: “Khóc lên đi, khóc lên sẽ dễ chịu hơn!”
Anh đã đọc bệnh án của cô ba lần bốn lượt, phát hiện ra điểm kỳ lạ. Đó
chính là khi cô suy sụp không hề nhỏ một giọt nước mắt, ngay cả khi ông
bà nội ngoại qua đời cũng không khóc.
Trải qua một thời gian dài, cô đã hoàn toàn che dấu cảm xúc chân thật của mình. Cứ để cho cô bộc lộ sự đau đớn một lần, sẽ giúp ích cho việc trị liệu cho cô.
Dĩ Nhu dường như đã tìm được chỗ tháo nước, nước mắt tích góp hơn mười lăm năm trời thi nhau tuôn chảy.
Khúc Mịch không nói lời nào, cứ để cô khóc thật thoải mái, phía trước ngực bị nước mắt cọ thấm ướt đẫm một mảng.
Không biết qua bao lâu, khóc đến mức mệt lả, mắt cũng không mở lên nổi. Khúc
Mịch bế cô lên, Dĩ Nhu ngay cả giãy dụa cũng không có, vẫn còn nức nở.
Nhìn Dĩ Nhu co rúc trong ngực mình, như một con mèo bị vứt bỏ, nội tâm Khúc
Mịch càng đau đớn. Anh biết trải qua biến cố gia đình lớn như vậy, nội
tâm Dĩ Nhu rất thống khổ, nỗi đau xót mà không ai có thể hiểu được, chỉ
có thể một mình cô cảm nhận.
Dĩ Nhu khóc đến toàn thân vô lực, cô ngủ say, trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai cô truyền đến âm thanh của Khúc Mịch.
“Tất cả những bất an, uất hận, đau khổ, sợ hãi đều đã trôi theo những giọt
nước mắt. Từ nay về sau cuộc sống của em sẽ tràn ngập ánh sáng mặt trời, sẽ không còn ai tổn thương em. Chỉ còn lại những người quan tâm em ở
bên cạnh em! Ngủ đi, tỉnh giấc mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
Khúc Mịch ngồi bên cạnh ngắm Dĩ Nhu say ngủ, anh nắm chặt bàn tay Dĩ Nhu, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi. Nhìn đôi mắt sưng đỏ
của cô, anh khẽ cau mày.
Dĩ Nhu ngửi thấy mùi thức ăn, bừng tỉnh
giấc, cô cảm giác bụng cô đang biểu tình, réo ùng ục. Nước mắt bao nhiêu năm được khơi thông, khó trách có cảm giác như bị tiêu hao toàn bộ sinh lực.
Cô vào phòng tắm rửa mặt, nhìn đôi mắt sưng vù của mình, không khỏi than thầm: “Xấu quá!”
“Pháp y Tăng, nếu không nhìn vào mắt em thì trông em cũng … Khá được mắt đó!” Thanh âm trêu ghẹo của Khúc Mịch vang lên.
Dĩ Nhu nghiêng đầu, Khúc Mịch đang tựa cửa đứng đó, vẻ mặt chọc tức cô.
Khá được mắt??? Ý nói cô cô căn bản không phải là người phụ nữ đẹp, sau này nhìn lâu miễn cưỡng mới được mắt … Anh luôn biết cách mắng người không
cần dung đến lời lẽ thô tục, miệng lưỡi cực kỳ cay nghiệt.
“Tâm
trạng tôi đang rất tồi tệ, anh có thể làm trái lương tâm một lần mà bớt
miệng đi không!” Dĩ Nhu bĩu môi, bước khỏi phòng nhà tắm.
Trên
bàn ăn đã có sẵn cháo, rất tốt cho đường tiêu hóa, có lợi cho việc phục
hồi cơ thể, nhưng cô thật sư không muốn ăn. Trong giờ phút này cô cảm
thấy cuộc sống của cô thật vô vị. Mỗi ngày ngoại trừ Cục Cảnh Sát, về
nhà, cùng lắm là đi siêu thị mua đồ nhu yếu phẩm. Từ giờ trở đi cô phải
làm mới bản thân, trải qua một cuộc sống nhiều màu sắc.
“Có cách nào tránh đám phóng viên kia không? Tôi muốn ra ngoài ăn!” Dĩ Nhu thương lượng với Khúc Mịch.
“Tôi xuống lầu thu hút sự chú ý của bọn họ. Em cải trang ra ngoài, đi theo
cửa hông của tòa nhà. Theo như tôi quan sát, taxi thường đậu ở đó. Ra
ngoài em lên thẳng xe, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại.” Anh quả
nhiên mắc bệnh nghề nghiệp, quan sát kỹ càng các khu vực lân cận toàn
nhà.
Dĩ Nhu thay váy, mặc bộ quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, buộc tóc đuôi ngựa, đi giày thể thao, đeo balo.
Da cô trắng hồng, ăn mặc kiểu này trông y như một học sinh cấp ba, nhìn thế nào cũng không giống với một nữ pháp y lạnh lùng.
Khúc Mịch xuống lầu trước, thấy đám phóng viên không hề né tránh.
“Các anh tổng cộng có mấy người?” Nhìn sơ sơ hình như thiếu mấy người nên
anh lên tiếng hỏi: “Tôi có vài điều muốn nói nên cần đầy đủ.”
Đám phóng viên nghe thấy thế thì tỉnh táo hẳn, lập tức gọi điện thoại, chỉ
một lát sau một vài phóng viên trốn trong góc khuất đều có mặt đầy đủ.
“Thưa anh, có phải anh phát ngôn thay cho cô Tăng Dĩ Nhu?”
“Tôi là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự, Khúc Mịch. Tôi đại diện cho Cục
Cảnh Sát cảnh cáo mọi người: thân phận hung thủ chưa xác định, có thể
khả năng sẽ tiếp tục gây án. Hồ sơ chưa được giải quyết, hung thủ chưa
bị bắt giam thì tất cả mọi vấn đề liên quan đến bản án không thể công
bố. Tôi hi vọng các anh cũng không được phép quấy rối những nhân vật có
liên quan đến vụ án. Nếu để tôi còn trông thấy các anh theo dõi pháp y
Tăng, chúng tôi sẽ kiện các anh cản trở tư pháp công chính!” Khúc Mịch
trịnh trọng lên tiếng, “Tốt rồi! Giải tán!”
Anh ấy là Khúc Mịch? Là người đã từng giải quyết vụ án nhà họ Lệ, vụ án
Lãnh Thác??? Bao nhiêu phóng viên hẹn trước để được phỏng vấn mà chưa
bao giờ nhìn thấy tướng mạo của anh. Trên mạng có người chụp trộm hình
của anh, nhưng chỉ là chụp từ xa, rất mờ.
Nghe hai chữ ‘Khúc Mịch’, đám phóng viên cặp mắt sáng rỡ như ong vỡ tổ đuổi theo Khúc Mịch.
Sáng sớm Khúc Mịch trong bộ đồ ngủ xuất hiện trước cửa nhà Tăng Dĩ Nhu, hơn
nữa, từ trong lời của anh cho thấy mối quan hệ này không phải bình
thường. Pháp chế nhằm đảm bảo cho những người có liên quan đến vụ án
không bị báo thù nhưng thôi chuyện có tin về Khúc Mịch e rằng có cả đống người muốn biết.
Dĩ Nhu trốn ở cửa, quan sát không thấy có phóng viên mới đi ra ngoài từ cửa hông. Đúng như Khúc Mịch nói, ở cửa đậu sẵn một chiếc taxi, cô lên xe gọi cho Khúc Mịch.
“Tôi đến quán sushi ở vòng xoay chờ anh, mười lăm phút nhé!”
Mười lăm phút sau, Khúc Mịch đẩy cửa quán ăn, trông thấy Dĩ Nhu đang đưa tay nhìn đồng hồ, cười cười.
“Thời gian chuẩn xác!” Anh ngồi xuống, “Hôm nay nhờ có sự trợ giúp của tôi, em phải mời chứ nhỉ???”
“Tôi mời, tôi mời. Anh chỉ cần dồn sức ăn là được!” Dĩ Nhu đưa tay rót hai ly trà, chế mù tạt vào dĩa.
Trên băng chuyền bày những dĩa sushi nhiều tinh xảo. Vừa ăn vừa nhìn đầu bếp đứng bên trong đang cuộn sushi, cảm giác rất thoải mái.
Thấy Dĩ
Nhu không ngừng lấy những dĩa sushi nhiều sắc màu đặt lên bàn, Khúc Mịch không nhịn được liền nói: “Tuy là em mời nhưng tôi cũng không thể ăn
hết được chỗ này.”
“À! Cái này tôi lấy cho mình. Tôi đâu biết
khẩu vị của anh ra sao, anh tự chọn vẫn tốt hơn.” Nói xong cô gắp một
miếng sushi, chấm mù tạt cho vào trong miệng, cay cay thật đã ghiền.
Nhìn cô chấm nhiều mù tạt như vậy Khúc Mịch mở miệng khuyên nhủ: “Ăn cay quá, ăn nhiều quá không tốt cho dạ dày!”
“Khi còn bé để được bố mẹ và thầy cô yêu thích, tôi chưa từng dám bỏ học, không dám không làm bài tập, không dám ham chơi.
Đến khi tốt nghiệp đại học, vì để có một công việc tốt, vì để có lương cao, vì địa vì xã hội, không dám lười biếng, không dám nghỉ ngơi, không dám
đắc tội với người khác, không dám sa đọa.
Đến khi có thể sống
được đúng với sở thích của mình một lần, chỉ e lúc đó đã già vô lực.” Dĩ Nhu cảm khái: “Từ nay về sau tôi muốn được sống thoải mái. Ăn uống vừa
để thỏa mãn dạ dày, vừa để thỏa mãn tâm trạng.”
Được rồi! Khúc
Mịch không khuyên nữa, nhìn cô chấm mù tạt, anh cũng cảm thấy bỏng dạ
dày. Anh không thể ăn cay, bằng không sẽ bị đau bao tử.
Dĩ Nhu ăn cay đến mức nước mắt dàn giụa.
“Xin chào chị!” Đột nhiên quản lý quán đi đến, trong ngực ôm một con rối,
“Đây là con rối thiết kế riêng cho quán của chúng tôi. Hôm nay dành tặng cho khách hàng may mắn, còn được tặng thêm một thẻ giảm giá 80%.”
“Thật sự quá may mắn!” Dĩ Nhu nhận món quà bất ngờ.
Cô gái trẻ ở bàn bên cạnh nói sang: “Con rối đáng yêu quá! Chọn lựa vị khách may mắn theo hình thức nào?”
“Xin chào chị, chúng tôi căn cứ một thời gian cố định, độ cao của những chiếc dĩa trên bàn thực khách quyết định giải thưởng.”
Câu trả lời của anh quản lý khiến Dĩ Nhu bật cười, Khúc Mịch cũng vô thức nở nụ cười.
Hai người rời khỏi quán sushi, Dĩ Nhu no căng bụng. May là hôm nay cô mặc bộ đồ này chứ nếu mặc váy thì thật khó coi.
“Tản bộ chứ?” Khúc Mịch hỏi ý cô, thấy cô gật đầu mới tiếp lời: “Từ đây đi
bộ khoảng mười phút sẽ đến công trường gần gia đình họ Đồng. Mương nước ở phía Tây công trường là nơi chúng ta phát hiện đồ trang sức của nạn
nhân Vương Tuệ.”
“Hung thủ ném đồ trang sức ở đó chứng tỏ trên
đường tẩu thoát hắn nhất định đi qua chỗ này, hoặc đó là nơi hắn quen
thuộc, biết rõ có ít người lui tới. Nếu như sợ bị người khác phát hiện
hắn phải chôn trang sức xuống chứ, nhưng hắn lại ném lại. Điều này chứng tỏ sau khi hành hung, đào tẩu thì vứt lại.
Nhưng suy luận như
vậy cũng không đúng, hắn đã cướp đồ trang sức, vậy tại sao lại muốn vứt
lại? Chẳng lẽ sợ mọi người truy tìm được hắn? Cả thành phố có biết bao
nhiêu cửa hàng trang sức, cảnh sát muốn tra ra ngọn nguồn dĩ nhiên sẽ
gặp không ít khó khăn, tiêu tốn rất nhiều thời gian và cảnh lực. Hơn
nữa, nếu cần tiền, hung thủ chỉ cần sang thành phố Lâm là có thể bán
được.
Nếu suy đoán như vậy, hung thủ giết người vì tiền là rất
thấp. Như vậy, khả năng duy nhất chính là --- Báo thù!” Dĩ Nhu dùng suy
luận logic để phân tích.
“Không! Còn có một loại nữa!” Khúc Mịch
khẽ nở nụ cười: “Trên đời có một loại sát nhân ra tay tùy ý, tại một
thời điểm nào đó, suy sụp tinh thần đã kích thích hắn giết người. Sau
khi hắn khôi phục lại bình thường, hắn lập tức phải nghĩ ra cách che dấu tội trạng của mình. Do vậy, hắn mới vứt bỏ tang vật, mục đích là phân
tán sự chú ý của chúng ta.”
“Ý anh nói hung thủ mắc bệnh tâm lý biến thái?”
“Vẫn chưa đạt đến trình độ biến thái, chỉ có thể nói hắn có vương mắc tâm
lý. Hơn nữa, theo sự phân tích của tôi, căn bệnh của hắn có liên quan
đến những vật nuôi, đặc biệt là chó mèo.” Khúc Mịch vừa đi vừa nói: “Hắn có thể sinh hoạt như một người bình thường, có lẽ người biết được bệnh
tình của hắn không có mấy ai. Cho nên, sau khi hắn gây án, hắn nhanh
chóng khôi phục như ngày thường, lập tức nghĩ đến hủy chứng cứ. Vụ án
Lãnh Thác em cũng đã thấy rõ, người đó mới gọi là biến thái! Tên hung
thủ này không giống như vậy, cho dù hắn ở trạng thái bình thường hay khi suy sụp hắn đều biểu hiện sự nhu nhược, nhát gan.”
Dĩ Nhu đồng
tình với Khúc Mịch. Ba mẹ cô là người tốt tính, trên lý thuyết sẽ không
có kẻ thù. Đối với một hung thủ cần tiền thì sẽ không ra tay ác độc như
vậy: nạn nhân đã ngã trên mặt đất còn không buông tha, lấy búa gõ liên
tục vào đầu, con chó con trong nhà thì bị hành hạ đến chết … Điều này mà nói không hợp lý.
Đang thảo luận thì hai người đã đến công
trường. Có thể nghe thấy tiếng máy móc rầm rừ đằng xa, môt vài công nhân đầu đội mũ bảo hộ làm việc trên cao.
Xe cẩu đang xới đất, mấy lán trại cách đó không xa đã được phá hủy, đang chuẩn bị rời đi nơi khác.
“Đồng Huy bị ngộ sát sau khi đi chợ sáng về nhà. Hung thủ khả năng đã theo
đuôi anh ta, sau đó đột nhập giết người.” Khúc Mịch và Dĩ Nhu vào khu
chợ sáng.
Chợ sang đã vãn, chỉ còn lại rác sinh hoạt, bảng hiệu được làm từ những tấm tôn.
Căn cứ theo khẩu cung, hai người nhanh chóng tìm được quầy hàng bán sữa đậu nành. Từ nơi này đi đến nhà họ Đồng phải xuyên qua khu lán trại và công trường. Phải chăng Đồng Huy đã bị theo dõi từ đây?
Dọc theo con
đường, bọn họ đến nhà họ Đồng, sau đó đi về hướng mương nước phía tây
công trường. Hai con đường hai hướng khác nhau, hơn nữa còn đi khá vòng
vèo.
Khi đến gần khu mương nước bắt gặp một người mặc trang phục
công nhân. Hai tay hắn đút túi quần, nhìn thấy Tăng Dĩ Nhu và Khúc Mịch, hắn khẽ sửng sốt.
Nơi đây phần lớn là công nhân và dân cư quanh
vùng, nhìn cách ăn mặc và khí chất của Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu dĩ nhiên không phù hợp với người ở đây.
“Nghe nói ở đây có người nhặt
được trang sức, mấy ngày nay có không ít người đến tìm vận may. Hai
người cũng đến tham gia náo nhiệt sao?” Hắn cười hắc hắc.
“Đúng vậy!” Khúc Mịch trả lời hắn.
“Vậy hai người đi tay không một chuyến rồi!” Hắn lắc lắc tay: “Làm sao có
chuyện ngày nào cũng có người ném? Hơn nữa kẻ nhặt đồ trang sức đã bị
cảnh sát bắt rồi. Nói không chừng hắn chính là hung thủ giết một nhà ba
mạng, rồi cướp trang sức đó!”
“Vậy anh đến đây làm gì?” Khúc Mịch cố tình hỏi.
“Đi tè!” Hắn không hề thẹn thùng: “Công trường có nhà vệ sinh công cộng
nhưng xa, mấy hộ gia đình sống trong lán trại đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác. Mấy người công nhân chúng tôi qua đây đi vệ sinh, đường ngắn,
tiết kiệm thời gian, làm được nhiều việc.”
Khúc Mịch gật gù rồi hỏi tiếp: “Các anh là công nhân chuyên phá dỡ và xây dựng các công trình căn hộ lớn à?”
“Năm nay chỉ phá dỡ, chính thức xây dựng có lẽ năm sau. Nghe nói là chính
phủ không duyệt chi ngân sách, bên Kim Hâm thì còn tồn đọng mấy công
trình lớn, tạm thời chưa có phương hước cho công việc ở đây.”
“Ông anh có vẻ biết nhiều chuyện nhỉ?” Ngữ khí Khúc Mịch mang theo vài phần khiêu khích.
“Anh hai à! Anh đừng coi thường người khác chứ!” Hắn cao giọng đáp lại: “Mấy hôm trước đoàn cán bộ nhà nước và chủ tịch Kim Hâm đến thị sát, tôi là
người theo sát bên cạnh đây. Đừng nhìn tôi ăn mặc xuềnh xoàng mà đánh
giá, tôi là nhân viên cao cấp ở công trường, cũng có chút chức vị. Làm
nghề này đã hai chục năm, chuyện gì cũng nắm trong long bàn tay. Năm đó
chủ tịch Kim Hâm trước khi lập nghiệp còn xum xoe trước mặt tôi. Vậy mà, hiện tại người ta đã lên như diều gặp gió, còn tôi cứ dậm chân tại chỗ, bây giờ lại phải luôn quan sát sắc mặt của ông ta. Mẹ nó, ngẫm nghĩ thế nào cũng không nén được giận! Được rồi! Không nói chuyện vớ vẩn với mấy người, công việc tôi còn đang đăng đăng đê đê đây!”
“Ông anh …. Liên hệ cách nào đây?”
“Tôi có danh thiếp!” Hắn nhanh nhẹn móc một tấm danh thiếp, tên và chức vụ
là một chuỗi dài, “Anh hai, sau này có mối lái gì cứ tìm tôi. Dọn nhà,
phá dỡ nhà ở, lợp mái, lắp đặt thiết bị, tìm công nhân thời vụ tôi đây
thầu hết!”
Bây giờ có tiền cái gì cũng có, một người thế này cũng có cả danh thiếp riêng.
Khúc Mịch cất danh thiếp, nhìn hắn đi về phía công trường.
“Người này có khả nghi?” Dĩ Nhu nghi hoặc hỏi.
“Có lẽ hắn ta sẽ cung cấp không ít manh mối!” Khúc Mịch nói một câu đầy ẩn
ý: “Chúng ta vừa đi qua công trường, nơi đó có khoảng mười người đang
làm việc. Nói cách khác, những người này cũng thường xuyên đến mương
nước này. Như vậy, hung thủ là một người trong số đó hoặc là hắn nắm rõ
tình huống ở đây nên muốn giá họa? Đi thôi, tôi đưa em về trước.”
Khúc Mịch lái xe đưa Dĩ Nhu trở về, những phóng viên đã không còn tụ tập ở dưới lầu.