Tăng Dĩ Nhu trông thấy một chiếc bàn trống, cô dự tính qua đó ngồi. Vào nghề đã lâu, cô đã quen dùng bữa một mình.
“Ngồi chung đi!”, Khúc Mịch đột nhiên ngẩng đầu nói, “Ngày đó tôi ở nhờ nhà cô một đêm vẫn chưa nói tiếng cám ơn!”
“Ở đây không tiện tán gẫu chủ đề này!” Cô vội vàng ngồi xuống, hạ thấp
giọng. Xung quanh đều là đồng nghiệp, nếu để bọn họ nghe thấy nhất định
sẽ hiểu lầm.
“Vẻ mặt của cô vừa rồi thông báo cho tôi biết cô rất chú ý đến hai từ ‘Cám ơn’.” Khúc Mịch buông đũa, “Hơn nữa cô cũng rất
quan tâm vụ án bé trai mặc váy đỏ!”
“Có thể nhìn thấu tâm tư
người khác hay không không quan trọng lắm. Tuy nhiên có một số vấn đề
nên giữ trong lòng là được, nói ra chỉ khiến đối phương càng thêm chán
ghét.” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn bằng lòng ngồi cùng bàn với anh.
Khúc Mịch không thèm để ý: “Trong nghiên cứu tâm lý, con
người thường mắc một bệnh giống nhau đó chính là lúc nào cũng thích đọc
được suy nghĩ và hành động của người bên cạnh. Thế nhưng từ trước đến
nay tôi không lãng phí thời gian vào những chuyện tẻ nhạt đó cũng không
kiêng nể bất cứ một ai, nghĩ sao thì nói vậy.”
Nói câu dài ngoằng như vậy rốt cục là có ý gì? Ý nói cô ở trong mắt anh là người đặc biệt
sao? Sặc! Cô nhớ tới những phân tích rành mạch của Khúc Mịch về vợ chồng Mã Hoa đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Được một chuyên gia tâm lý để mắt
chẳng có gì đáng khoe khoang hay kiêu ngạo.
“Điều tra nhiều như
vậy nhưng tất cả các manh mối đều bị đứt hết, bây giờ trở về vạch xuất
phát”, thật tâm Tăng Dĩ Nhu rất chú ý đến vụ án này, Mã Gia Câu quá đáng thương.
Cậu bé khi còn sống không có được tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ, chết còn bị ra tay một cách tàn ác. Nếu sớm bắt được hung
thủ cũng có thể phần nào an ủi vong linh của cậu.
“Tại sao tôi lại có cảm giác hung thủ đã vô cùng rõ ràng rồi nhỉ?”, Khúc Mịch nhếch miệng, lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
Tăng Dĩ Nhu chưa quen Khúc Mịch được bao lâu nhưng cô biết anh không phải là người giỏi võ mồm. Đôi mắt cô sáng rỡ, truy hỏi: “Anh đã biết hung thủ
là ai rồi ư?”
“Tự mình nghĩ đi!”, giọng anh mang theo vài phần
chọc tức, “Có một số chuyện nên giữ trong lòng là tốt rồi, đừng khiến
người ta thêm chán ghét.”
Người đàn ông này … Bởi mới nói đắc tội với ai cũng được, đừng nên đắc tội tới chuyên gia tâm lý học, bạn sẽ bị tức chết!
“Biết vẽ sơ đồ tập hợp không?”, anh gõ gõ tay lên bàn, “Bất kỳ tội phạm nào
đều không phải ngẫu nhiên, hung thủ và nạn nhân nhất định có liên hệ.
Khẳng định bọn họ đã từng gặp nhau, cố gắng tìm những điểm nối trung
gian, chân tướng cách đó không còn xa.”
Tăng Dĩ Nhu cau mày, miệng không còn tập trung nhai cơm, đầu óc chỉ nghĩ đến từng chi tiết nhỏ nhất của vụ án.
Anh nhìn người phụ nữ trước mắt mình, khi thì nhíu mày, khi thì đưa tay
quệt khóe miệng, lúc thì trầm tư, đáy mắt anh bất giác mang theo ý cười
nồng đậm.
“Tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước, pháp y Tăng cứ từ từ suy nghĩ!”, anh đứng lên đi ra cửa.
Tăng Dĩ Nhu không đáp lại, hình như không nghe thấy. Được một lát, cô đứng bật dậy: “Đội trưởng Khúc! Tôi nghĩ ra rồi!”
Thanh âm cô lớn đến mức tất cả mọi người trong canteen đều nghe thấy, dưới con mắt mọi người cô đang đuổi theo Khúc Mịch.
“Đội trưởng Khúc quả là mị lực vô biên, ngay cả mỹ nhân của khoa pháp y cũng bị chinh phục!”, Mạnh Triết vừa nói vừa thở dài, “Haizza! Sẽ còn không
biết bao nhiêu tài tử giai nhân phải khóc thét trong nhà vệ sinh nữa
đây!”
“Pháp y Tăng tìm Đội trưởng Khúc là vì công việc, tên nhóc
đừng ăn nói lung tung! Ăn xong chưa? Đi thôi!”, Lục Ly thiếu kiên nhẫn,
mở miệng mắng một câu rồi nhấc chân đi ra ngoài, trông thấy Tăng Dĩ Nhu
và Khúc Mịch đang đứng nói chuyện cách đó không xa.
Khúc Mịch một tay đút túi quần, tay kia cầm điếu thuốc; còn Tăng Dĩ Nhu đứng đối diện anh không ngừng nói gì đó. Lục Ly không nhìn rõ ánh mắt của Khúc Mịch
nhưng có thể trông thấy nét mặt của Khúc Mịch rất dịu dàng. Tiếp theo
anh khẽ gật đầu, Tăng Dĩ Nhu lập tức nhảy nhót, như một bé gái được
người lớn khen ngợi.
Lục Ly không nghĩ đến một người luôn bình
tĩnh thận trọng trong công việc như Tăng Dĩ Nhu lại có một bộ mặt như
vậy, hai người bọn họ đứng bên nhau đẹp như một bức tranh, tựa như một
đôi tình nhân yêu nhau đã lâu.
Tình nhân? Hai từ này đột nhiên đâm nhói tim anh ta, anh ta bồn chồn, rút ra một điếu thuốc.
“Lão đại! Không phải chỉ khi nào thức đêm tăng ca anh mới hút thuốc để tỉnh táo thôi ư?” Mạnh Triết lên tiếng hỏi.
Chưa đợi Lục Ly trả lời, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại.
“Alo!”, Lục Ly ngừng một chút, sắc mặt biến chuyển, “Uyển Như?”, rồi anh ta rảo bước đến nơi vắng người.
Uyển Như? Cái tên nghe quen quen? Mạnh Triết vỗ mạnh vào đầu một cái … À à … Nhớ ra rồi, là tên bạn gái cũ của lão đại. Ngày xưa cô ấy có đến đội
hình sự tìm lão đại vài lần, là một cô gái vui vẻ, có hai lúm đồng tiền
rất đáng yêu.
Nghe nói bố mẹ cô ta không thích nghề nghiệp của
lão đại, nhất quyết chia rẽ, đưa cô ta ra nước ngoài. Tâm trạng lão đại u buồn, từ đó không còn thấy yêu đương gì nữa.
Bây giờ bọn họ liên lạc trở lại … Nối lại tình xưa??? Đây là chuyện khiến người ta thật sự phấn chấn.
Mạnh Triết vừa ngẩng đầu thì không còn trông thấy bóng dáng Lục Ly, vội vàng gọi điện thoại tìm, bọn họ còn phải đến thôn Mã Hoa điều tra vụ án.
Trải qua điều tra, bọn họ phát hiện ra thêm một người tên Trần Vi.
Trần Vi, là người sống trong thôn Vương Gia, năm nay ba mươi tám tuổi. Vợ là Dương Quế Trân, còn có một cậu con trai tên Trần Tiểu Bảo, mười hai
tuổi, học lớp bốn.
“Mười năm trước, trong quá trình tu bổ quốc
lộ, buộc phải di dời mộ của ba mẹ Trần Vi, do vậy gia đình anh ta được
bồi thường ba mươi ngàn tệ. Sau đó nghe nói, thực chất là được năm mươi
ngàn, nhưng trưởng thôn Hướng Hoa Vinh đã ăn chặn hai mươi ngàn.
Trần Vi nghe tin đồn nên kéo đến nhà Hướng Hoa Vinh làm ầm ĩ, bị chó nhà
Hướng Hoa Vinh cắn bị thương chân trái. Hướng Hoa Vinh báo cảnh sát,
khai Trần Vi lén xông vào nhà có ý đồ mưu sát, anh ta bị giam mười lăm
ngày.”
“Chân trái bị thương?”, Khúc Mịch lặp lại, “Người tên Trần Vi này bây giờ đang ở đâu?”
Lục Ly cau mày: “Sau vụ này Trần Vi biến mất, không thấy anh ta quay trở về thôn, cũng không liên lạc với người nhà. Có người nói anh ta đang làm
công trong thành phố, vợ có đi tìm, nhưng không tìm được.”
Năm
ngoái???? Nếu không phải là người rút ống dưỡng khí của Hướng Hoa Vinh … vậy thì người hàng năm đều đến Viện dưỡng lão thăm viếng phải chăng
chính là Trần Vi?
Khúc Mịch lập tức phái người đi dò la, quả nhiên y tá trưởng nhận ra Trần Vi.
“Mau chóng tìm tin tức của Trần Vi, cho dù phải mò xuống tận đáy biển cũng phải tìm ra hắn!”, Khúc Mịch ra lệnh.
Tuy rằng không có chứng cứ chứng minh Trần Vi có quan hệ với vụ án của Mã
Gia Câu, nhưng vụ ngạt khí gas mười năm trước chắc chắn có liên quan đến hắn. Không ngờ điều tra một hồi lòi ra được bản án mười năm trước.
Lục Ly dựa vào kinh nghiệm nhiều năm có thể nhận ra được điểm bất thường.
Mã Hoa và Trần Vi đều có thù oán với Hướng Hoa Vinh, mà Hướng Hoa Vinh
lại là cha ruột của Mã Gia Câu.
Sau khi chuyện xảy ra với nhà họ
Hướng mười năm trước, Trần Vi liền rời khỏi thôn đi làm công. Năm ngoái, Mã Hoa đến Viện dưỡng lão muốn giết chết Hướng Hoa Vinh, và Trần Vi lúc đó cũng không thấy tăm hơi.
Giữa bọn họ có vô số mối dây liên hệ, và sự thật thì chưa được tiết lộ!