Khúc Mịch mở tờ bản đồ chi tiết thành phố Nam Giang, đặt lên bàn, anh
dùng bút vẽ lên đó một vòng tròn, lấy khách sạn Duyệt Lai làm tâm, bán
kính một cây số.
Trên đường tròn đó có trạm xe lửa thành đông,
cửa hàng bán quần áo ở đường Trung tâm, nhà hàng lẩu, khu triển lãm
tượng sáp kinh dị.
Lục Ly lại thấy Khúc Mịch vẽ một vòng tròn
tương tự, là nơi họ phát hiện ra thi thể của em gái Lãnh Thác. Không lẽ
lần này Lãnh Thác chạy trốn có quan hệ với đường tròn này?
“Đối
với Lãnh Thác mà nói, bị người khác sắp xếp vận mệnh của mình thì sống
còn khó chịu hơn là chết! Hắn cũng biết mình chẳng thể nào thoát chết,
nên muốn tự thiết kế cái chết cho chính bản thân mình!” Khúc Mịch nhìn
chằm chằm vào bản đồ, ngón tay di chuyển theo từng điểm trên đường tròn.
Chính mình thiết kế --- Cái chết! Lãnh Thác nghĩ mọi biện pháp để chạy thoát
khỏi phòng tạm giam … chỉ là để đi chết?!!! Quả nhiên quá biến thái,
người bình thường không thể nào lý giải nổi.
Chẳng trách Lãnh Thác luôn có một cảm giác nhớ nhung Khúc Mịch, e rằng người hiểu hắn trên cõi đời này chẳng có mấy ai.
“Cậu cảm thấy Lãnh Thác sẽ sắp xếp cho mình cái chết như thế nào?” Khúc Mịch hỏi Lục Ly và Lưu Tuấn đang ngồi bên cạnh.
“Khẳng định sẽ là cái chết vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa sẽ khiến cho đại chúng náo động. Căn cứ quan điểm tốt đẹp của hắn về chuyện sinh tử, có lẽ hắn
biến thi thể của mình thành một tác phẩm nghệ thuật!” Lưu Tuấn cướp lời, “Nhưng hắn sẽ không mổ bụng moi nội tạng của mình đấy chứ?” Nói đến
đây, cậu ta đột nhiên run lên một cái.
Đại não Lưu Tuấn tưởng
tượng cảnh Lãnh Thác cầm dao giải phẫu, vẻ mặt hưng phấn tự rạch bụng
mình, sau đó lôi ruột ra khỏi bụng … Trời … Buồn nôn chết mất!
“Dựa theo y học thường thức, một người tự mổ bụng moi nội tạng thì không có
cách nào tự xử lý phần khâu lại, chứ đừng nói đến việc có thể mặc lại
quần áo đẹp hoặc trang trí hoa văn trên người!” Dĩ Nhu xuất hiện tại đội hình sự, cô muốn trả sách bài tập ở nhà của Đa Đa cho Kha Mẫn.
Cậu bé ở nhà Dĩ Nhu mấy ngày, Kha Mẫn đi đảo Bali mới quay về đón cậu bé.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, chuyến đi Bali lần này có thu hoạch không ít,
trên bàn tay cô ta đeo chiếc nhẫn kim cương chói lóa, nụ cười trên mặt
xán lạn hơn rất nhiều. Đa Đa cũng cực kỳ vui vẻ, nó nói ba mẹ nó rất
thân mật.
“Tên Lãnh Thác còn chưa khai vụ án Jenny, không biết vụ này có ẩn tình gì. Hai vụ trước nội tạng đều bị lấy đi, chỉ có mình
Jenny lại bảo lưu nội tạng chỉ không còn tử cung. Đứa con trong bụng
Jenny rốt cục là của ai? Phải chăng đó là của Lãnh Thác?
Nếu
người phụ nữ đó là nhân cách phân liệt của Lãnh Thác, như vậy, buổi tối
ngày hôm ấy người Jenny gặp là ai? Tôi đã cho tài xế taxi nhận dạng,
nhưng anh ta nói vì người phụ nữ đội nón và đeo kính, nên anh ta nhìn
không rõ!” Lục Ly cảm thấy Lãnh Thác cố tình không nói vụ án Jenny để
quấy nhiễu Khúc Mịch kết án.
Kha Mẫn nghe xong sắc mặt cực kỳ khó coi: “Thôi đừng nói nữa, lần trước theo các cậu ra hiện trường, tôi mấy ngày liên tiếp đều gặp ác mộng, bây giờ tối cũng phải mở đèn ngủ. Vừa
đặt người xuống tôi lại tưởng tượng cảnh Jenny nằm trên giường … ối ối
….” Cô ta dường như không thể chịu nổi, lấy tay vỗ vỗ ngực một cái.
Cặp mắt của Khúc Mịch liên tục nhìn chằm chằm vào bản vẽ, đột nhiên ngón tay của anh dừng lại ở một địa điểm không nổi bật.
“Nếu không thể tự xử lý độ phân hủy của thi thể, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp để bảo tồn tử thi của chính mình không bị thối rữa. Như vậy biện pháp tốt
nhất chính là --- Tủ lạnh!”
Tủ lạnh? Lục Ly đến gần nhìn, trông
thấy ngón tay anh chỉ vào một điểm nhỏ, bên cạnh có mấy chữ ‘Kho lạnh’.
Ngón tay Khúc Mịch lại di động, chỉ về phía bệnh viện Nhân Ái.
Bên trong bệnh viện có nhà xác, các ngăn tủ chứa thi thể luôn được duy trì ở nhiệt độ âm mười mấy độ.
“Đây là hai điểm có khả năng nhất. Đi! Chúng ta mau đi xem xem!” Khúc Mịch
đưa mọi người đến nhà xác bệnh viện Nhân Ái trước, bên đó không có bất
thường.
Bọn họ lại cùng nhau đi kho lạnh. Vì thành phố Nam Giang
là thành phố biển, nên có rất nhiều sản phẩm hải sản, nhu cầu cần kho
lạnh là rất lớn. Con hẻm ở gần đường Phúc Tây có cả một con phố đều là
kho lạnh, nằm san sát nhau.
Khúc Mịch phân công mọi người đi điều tra, ngoại trừ ba gian không có mở cửa, còn lại đều không có khả nghi.
Hai trong ba gian đó đã tìm được chủ nhân, mở cửa kiểm tra. Còn kho lạnh
kia nằm chính giữa, hàng xóm hai bên đều nói không thấy chủ nhà, họ còn
cho biết từ khi buôn bán đến giờ cũng chẳng thấy mở cửa lần nào.
Khúc Mịch tìm người sửa khóa, mở cửa kho lạnh. Một luồng khí lạnh phả vào
mặt mọi người, mở cửa phía gian trong, tất cả đều giật mình.
Bên
ngoài trời nóng bức khó chịu, nhưng bên trong lạnh thấu xương, răng va
vào nhau kêu lập cập. Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng bên trong, thì không chỉ răng mà toàn thân đều run bần bật.
Bên trong có một tượng
điêu khắc. Một người người đàn ông khỏa thân cường tráng, khom lưng ngồi trên một tảng băng lớn, tay phải kề vào hàm, miệng cắn tay của mình.
Đôi mắt yên tĩnh nhìn xuống mặt đất, nét mặt đầy trầm tư, phảng phất nỗi thống khổ, bi ai.
“Lãnh Thác!” Có người không nhịn được, thốt lên kinh ngạc.
Mái tóc của hắn đã kết băng, toàn thân không có vết thương, xem ra là đông
chết. Một nơi lạnh đến mức này, lại ngồi trên tảng đá lớn, không nhúc
nhích, mặc cho mình chết cóng. Ắt hẳn chỉ có mình hắn, duy trì tạo hình … Bởi mới nói không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.
Khúc
Mịch bước qua kiểm tra cẩn thận, hắn đã không còn hơi thở. Nhìn dáng vẻ, có lẽ hắn từ trại tạm giam đi thẳng đến đây. Trong điều kiện nhiệt độ
như thế, mặc áo khoác bông cũng còn không chịu nổi chứ đừng nói để cơ
thể trần truồng.
Tên này đúng thật sự quá tàn nhẫn, ngay chính cả bản thân mình cũng không
nương tay! Lục Ly lắc đầu một cái, đi quanh thi thể một vòng.
“Đây chính là cái chết hoàn mỹ của hắn?”
“Đội phó Lục! Cái này gọi là ‘Người Suy Tưởng’, nguyên là một trong những
Cánh cửa địa ngục nằm trong bộ Thần Khúc của Dante; được nhà điêu khắc
Rodin sử dụng để làm hình ảnh tượng trưng cho Dante. Ông yêu thương nhân loại, khó có thể đưa ra được phán quyết cuối cùng cho những tội nhân
kia, ông loay hoay với sự đồng tình, khiến ông rơi vào thống khổ và nỗi
trầm tư vĩnh hằng.” Lưu Tuấn đứng một bên lên tiếng giải thích, “Không
ngờ một kẻ như Lãnh Thác với dáng vẻ nho nhã hào hoa, lại mang theo một
chút u buồn. Thân hình cũng rất chuẩn, bụng sáu mũi hoàn mỹ, cơ bắp ở
cánh tay. Quả nhiên đẹp như tạc. Chẳng trách hắn đem mình biến thành một tư thế điêu khắc, nếu như có đủ thời gian để làm phần đầu thì cực kỳ
hoàn mỹ.”
Khúc Mịch lệnh cho người mời pháp y và pháp chứng đến, sau đó nhấn mạnh thêm một câu, “Nhắc bọn họ mặc áo bông; nếu pháp y
Tăng không rảnh thì nói Tiểu Khang qua!”
Điện thoại gọi đi, chỉ
một lúc sau Dĩ Nhu và Lâm Thụy đã có mặt. Khúc Mịch khẽ cau mày: “Pháp y Tăng, để Tiểu Khang kiểm tra là được rồi. Em muốn bồi dưỡng trợ thủ của mình, hãy cho cậu ta có cơ hội rèn luyện.”
“Đội trưởng Khúc! Tôi không phải thuộc hạ của anh, Khang Bình lại càng không!” Dĩ Nhu lạnh
lùng lên tiếng, rồi bước ngang qua Khúc Mịch.
Nhìn thi thể Lãnh
Thác, Dĩ Nhu ngẩn người. Trên đường đến đây, cô tưởng tưởng ra đủ mọi
loại dáng dấp tử vong của Lãnh Thác, nhưng hình ảnh trước mắt này đã
vượt xa năng lực tưởng tượng của cô.
“Nghệ thuật hoàn mỹ!” Lâm
Thụy mở miệng thán phục: “Cũng là đàn ông, tôi cũng cảm thấy xấu hổ về
vóc người của mình so với hắn, ngay cả dũng khí cũng không bằng.”
“Đúng thật sự quá can đảm. Hắn phải duy trì tư thế này ít nhất là sáu tiếng
đồng hồ mới mất đi tri giác rơi vào hôn mê. Trong thời gian sáu tiếng
đó, hắn chịu sự dày vò mà người thường không thể nào hình dung nổi. Hơn
nữa …” Dĩ Nhu rút đôi bao tay nhìn chằm chằm thi thể Lãnh Thác mấy lần:
“Vóc dáng cũng rất tuyệt!”
“Khụ! Khụ! Pháp y Tăng nếu đã kiểm tra xong xin mời ra ngoài!” Khúc Mịch tiến tới, chặn tầm mắt của Dĩ Nhu.
Dĩ Nhu không nói lời nào, công việc của cô đã hoàn tất. Không nghi ngờ,
nạn nhân chết là do nhiệt độ quá thấp. Tuy nhiên, dựa theo trình tự, cô
cũng phải tiến hành giải phẫu thi thể.
Vì bên trong kho lạnh
nhiệt độ rất thấp nên tử thi đông cứng. Khi chuyển thi thể Lãnh Thác ra
ngoài dĩ nhiên không thể đặt nằm trên băng ca, mà vẫn duy trì tư thế của hắn.
Không ít người tò mò tụ tập xung quanh kho lạnh, bọn họ nghe nói bên trong có người chết nên chạy qua hóng chuyện.
Lãnh Thác chết rồi có thể an tâm mà nhắm mắt, tạo hình của hắn đã được mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, lại còn được chụp ảnh.
“Đội trưởng Khúc ….”
Khúc Mịch vung tay với Vương Nhân Phủ ra hiệu cho anh ta không cần ngăn cản
hành động chụp ảnh của dân chúng. Lãnh Thác muốn dùng tính mạng của mình làm ra một kiệt tác cho mọi người chiêm ngắm … anh sẽ tác thành cho hắn một lần!
Dân chúng chứng kiến cảnh tử thi có một tạo hình kỳ
quái, lại còn khỏa thân nên đua nhau bàn tán. Có người nói là chết vì
tình, có người nói là do nợ nần nên bị lột sạch quần áo. Bên cạnh có một ông lão đang cầm tờ báo, lớn tiếng gào lên: “Là hắn! Tên sát thủ biến
thái Lãnh Thác!”
Người bên cạnh nghe thấy đều đến gần nhìn, liếc tờ báo rồi ngó lại thi thể một chút, tất cả đều cực kỳ kinh ngạc.
Lập tức có người đăng ảnh lên mạng khiến cho dân mạng được dịp xôn xao.
Trên mạng mọi loại giả thiết được đưa ra; có người cho rằng cái chết của Lãnh Thác là một nghệ thuật, dùng tính mạng của mình tạo ra một tuyệt
tác. Không ít người đến bàn luận, đều công nhận đó là một trong những
thi thể đẹp nhất từ trước đến nay.
Còn có người đăng thêm ảnh của Đường Ninh và Nghê Giai ở phía dưới, phong Lãnh Thác là đại sư trong nghệ thuật hiện đại.
“Rốt cục hắn dùng cái chết của mình để chứng minh cho sự tồn tại của chính
mình!” Khúc Mịch đọc xong các bình luận trên internet, sắc mặt nghiêm
nghị.
“Đội trưởng Khúc! Mọi người trong đội hình sự đã cực khổ
rồi! Lãnh đạo trong thành phố nghe nói vụ án sát thủ liên hoàn đã được
phá, ngay lập tức gọi điện thoại đến động viên, còn có nhờ tôi chuyển
lời khen tặng đến các anh chị! Nói chung lần này đã giữ được mặt mũi cho đội hình sự. Không chỉ có phá được án mạng liên hoàn, còn phá được vụ
án cách đây hai mươi năm, dùng thời gian ngắn nhất bắt được tội phạm.”
Cục Trưởng Hoàng xuất viện không về nhà mà trực tiếp đến thẳng đội hình
sự.
Xem ra tinh thần ông ta rất phấn chấn, cực kỳ cao hứng: “Mau mau hoàn tất báo cáo, sau đó mở cuộc họp công báo!”
Gương mặt Khúc Mịch bình thản: “Cục Trưởng Hoàng, hiện tại mở cuộc họp công báo tin tức có hơi sớm!”
“Hơi sớm?” Cục trưởng Hoàng sững người, không hiểu đầu đuôi.
~~~~~~~~~~~~~~~
AUGUSTE RODIN, nhà điêu khắc người Pháp (1840-1917) đã chọn địa ngục trong THẦN KHÚC của DANTE làm chủ đề cho tác phẩm điêu khắc vĩ đại CỔNG ĐỊA NGỤC.
NGƯỜI SUY TƯỞNG chính là hình ảnh của Dante, nhà thơ đang trầm tư trước số
phận những nhân vật của mình trên cổng địa ngục, tượng trưng cho lòng
tin và hy vọng vào con người, đồng thời cũng là sức mạnh của trí tuệ