Vừa nghe Tăng Dĩ Nhu nói trên bàn có thể là nội tạng người, tất cả mọi
người đều sợ đến mức gương mặt trắng bệch, phản ứng mãnh liệt nhất là
ông đầu hói, nôn ra mật xanh mật vàng.
“Đồng chí, hàng ngày
nguyên vật liệu của chúng tôi đều được nhập từ nguồn hàng ổn định, không xuất hiện điểm sơ suất. Hơn nữa, thịt mèo chết, chó chết còn dễ kiếm,
chứ … thịt người chết làm sao dễ tìm đến mức đó!” Ông chủ sắc mặt trắng
bệch, nói lắp ba lắp bắp, mồ hôi rịn đầy trên mặt.
Vừa rồi thấy
có cảnh sát đến, một số ít thực khách trong đại sảnh đã đứng lên tính
tiền rời đi, bây giờ để lộ ra là nội tạng người … e rằng nhà hàng chắc
chắn phải đóng cửa! Nguyên liệu mỗi ngày đều do chính ông ta tự tay kiểm tra, ông còn nhớ rõ chính tay ông rửa sạch sẽ đám nội tạng này.
Ôi trời ơi! Quả thực không dám hồi tưởng!
“Còn chưa xác định được chính xác, ông đừng lo lắng quá!” Tăng Dĩ Nhu khuyên ông ta vài câu, sau đó lấy găng tay gảy đám thịt trên dĩa lên.
Mọi người đứng xung quanh đưa mắt nhìn, Lục Ly càng thêm phần nể phục Dĩ
Nhu. Anh ta tự nhận làm cảnh sát đã nhiều năm, qua tay không biết bao
nhiêu vụ án lớn nhỏ, thế nhưng ngay lúc này đây, một dĩa bày nội tạng
người gọn gàng vẫn cảm thấy lạnh người.
“Ông chủ Lý! Ông cho tất
cả nhân viên tụ tập vào trong một gian phòng, chờ chúng tôi tiến hành
thẩm vấn. Mặt khác, không được phép chạm vào bất kỳ đồ vật nào trong
bếp, cũng không ai được phép tiến vào trong.” Khúc Mịch lên tiếng:
“Vương Nhân Phủ, Hách Minh, hai cậu phong tỏa nơi này. Lục Ly, Mạnh
Triết hai anh mời tất cả các thực khách ra một khu vực trong đại sảnh,
trấn an bọn họ.”
Tăng Dĩ Nhu lệnh cho Khang Bình về Cục cảnh sát lấy thùng y cụ, đem tất cả những nội tạng khả nghi mang về xét nghiệm.
Ông đầu hói ngồi bệt xuống sàn, sắc mặt tái nhợt.
Một lát sau toàn bộ thực khách đều được tập trung tại đại sảnh, bọn họ vẫn
chưa biết chuyện gì đang xảy ra, do vậy phòng trừ mọi người khủng hoảng
nên Khúc Mịch không nói thật, chỉ yêu cầu đưa thẻ căn cước, sau đó lưu
lại số điện thoại, ai không mang thẻ căn cước thì chờ người nhà đến đón.
Ông đầu hói và hai người bạn được Lục Ly mang đến phòng riêng chuẩn bị lấy khẩu cung.
Được vài phút, Lục Ly trở ra ngoài thông báo với Khúc Mịch: “Đội trưởng Khúc! Không ổn rồi … cứ nhắc đến là bọn họ nôn mửa!”
“Chúng ta qua nhà bếp trước!”
Tăng Dĩ Nhu và Dương Thâm đang ở trong đó thu thập nội tạng, bọn họ tìm được trong tủ cấp đông còn có tim, gan, ruột non, đại tràng.
Trong bếp cũng có khá nhiều món khác: thịt dê, thịt bò, thịt heo, lạp xưởng, hải sản … Mấy món đồ này không thấy gì bất thường.
“Những nội tạng này nhập từ đâu?” Khúc Mịch hỏi.
“Nhà hàng lẩu này của chúng tôi chỉ là chi nhánh thuộc trong một hệ thống
nhà hàng lẩu, tất cả các nguyên liệu được lấy từ tổng công ty. Nếu như
ngày nào đông khách, thiếu hàng, thì gọi lấy hàng lúc nào cũng được, tùy theo sức tiêu thụ của mỗi chi nhánh mà có thể tùy ý tăng giảm đơn hàng. Nếu còn dư, ngày hôm sau trả về, tổng công ty cấp đông rồi bán sỉ cho
các nhà buôn nhỏ lẻ”, ông chủ trả lời, “Tôi đã liên lạc với tổng công
ty, bọn họ nói những nội tạng này không có trên hóa đơn.
Thật ra
tôi cũng không đặt mấy món này, còn tưởng rằng bên phía tổng công ty
khuyến mãi. Hơn nữa cũng có một vài khách yêu thích món này nên cũng giữ lại.” Ông chủ giải thích thêm.
Bên ngoài, thực khách đã ra về gần hết, Vương Nhân Phủ và Hách Minh cũng đã lấy xong lời khai của nhân viên nhà hàng.
Căn cứ lời khai của nhân viên nhận hàng, những nội tạng này được đặt trong
túi nilon, bỏ vào trong thùng màu đỏ, còn được ướp thêm đá rất kỹ càng.
Bởi vì hàng ngày bên nhà kho cũng đóng gói theo kiểu này nên không phát
hiện điểm khả nghi.
Nhân viên chuyên cắt thịt là một anh chàng khoảng hai mươi tuổi; gan và đại tràng trên dĩa đó do chính tay anh ta cắt.
Khi nghe nói đó là nội tạng người, anh ta bất tỉnh, mấy người còn lại ấn
huyệt nhân trung để giúp anh ta tỉnh lại, bây giờ còn đang nằm trong
phòng nghỉ.
Dĩ nhiên, tất cả đều bị dọa sợ.
Khúc Mịch
không còn cách nào khác phải tạm dừng việc lấy khẩu cung, yêu cầu những
người có liên quan ngày mai đến Cục cảnh sát cho lời khai.
“Nhìn
sơ qua là biết tôi không thể trở về được rồi!” Dương Thâm và Tăng Dĩ Nhu tăng ca cả đêm, xác thực đó là nội tạng người, hơn nữa còn được cắt ra
từ cơ thể người chưa quá bốn mươi tám tiếng.
Bọn họ cũng lấy mẫu nội tạng xét nghiệm DNA, nhanh nhất cũng phải tối ngày mai mới có kết quả!
Tài xế chuyển hàng được mời đến cục cảnh sát, là một người đàn ông bốn mươi sáu tuổi, đã kết hôn, nhìn chất phác, hơi trầm tính.
Đêm đó, các thành viên trong đội đều làm việc đến nửa đêm, tập hợp tất cả manh mối lại.
“Ba giờ sáng xe vận tải xuất phát từ nhà kho phía Nam thành phố; bởi vì
hàng hóa quá nhiều nên ông ta không nhớ có cái thùng màu đỏ nào hay
không. Khoảng bốn giờ, xe đến chi nhánh chính, dừng lại, dỡ hàng xuống,
trong thời gian đó tài xế đi WC một chuyến. Mười lăm phút sau ô-tô chạy
tiếp, khoảng năm giờ thì đến chi nhánh đã phát hiện ra nội tạng người.
Nhân viên chuyển hàng vào bếp, mở ra, phân loại cất vào trong tủ đông, sau đó mở cửa, chuẩn bị bán.
Người phụ trách cắt thịt tên Vương Nham, hiện tại vẫn ở bệnh viện, tạm thời
chưa thể lấy khẩu cung. Tuy nhiên theo đồng nghiệp kể lại, lúc cắt thịt
Vương Nham có nói đại tràng hôm nay rất dày, khi nấu lên sẽ ngon lắm!”
Lục Ly tổng kết lại.
Mạnh Triết tiếp lời: “Tôi đã coi qua camera
thu hình trên đoạn đường di chuyển của xe vận tải, thời gian ăn khớp với khẩu cung của tài xế. Chỉ có điều … Camera tại chi nhánh chính hỏng
cách đây một tháng, vẫn chưa sửa, nên không biết được tình hình cụ thể.”
Nếu như đám nội tạng này không phải từ nhà kho thuộc tổng công ty, như vậy
rất có khả năng khi xe tải đỗ xe, có người ném lên. Ngay tại địa điểm
dừng đầu tiên thì camera lại hỏng, điều này khiến cho sự việc càng thêm
khả nghi.
“Lục Ly! Anh đến nhà kho của tổng công ty kiểm tra;
Mạnh Triết, cậu và tôi đến chi nhánh chính khảo sát; Hách Minh đến bệnh
viện lấy khẩu cung của Vương Nham; Vương Nhân Phủ lọc những danh sách
mất tích gần đây. Mọi người phân công nhau hành động, xong công việc của mình thì về nhà, sáng sớm ngày mai tập trung lại.”
Tuy rằng vụ
án này đã cố gắng ém nhẹm, nhưng tin tức vẫn lan truyền trên mạng. Rạng
sáng hôm sau, Khúc Mịch nhận được điện thoại của Cục Trưởng Hoàng, yêu
cầu anh đến gặp ông ta báo cáo tình hình cụ thể.