Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 20: Chương 20: Tình huống bất ngờ




Cảm xúc bị đè nén, Tăng Dĩ Nhu chẳng còn tâm trạng tắm nắng, cô một mình quay về phòng.

Vừa ra khỏi thang máy, Tăng Dĩ Nhu chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc vụt qua, hình như là Lưu Uyển Như.

Lưu Uyển Như ở tầng VIP, cô ta xuống đây làm gì?

“À … bác sĩ Tăng, cô không đi tắm biển sao?”, Lục Ly từ trong phòng bước ra, liếc nhìn sắc mặt của Tăng Dĩ Nhu có vẻ không ổn.

“Tôi hơi đau đầu nên muốn về nghỉ!”, sau đó cô quay người vào phòng.

Cô không có sở thích tám chuyện người khác, cũng không có thói quen ngồi lê đôi mách.

Bồn tắm khách sạn có chức năng tạo xoáy nước massage, cô ngâm mình trong bồn, sau đó choàng chiếc áo tắm bước ra sân thượng, ngắm bãi biển cách đó không xa.

Đột nhiên bóng dáng của Lưu Uyển Nhi lại rơi vào tầm mắt của Tăng Dĩ Nhu. Chiếc áo tắm một mảnh màu đen, hai bên eo và trước cổ khoét sâu lộ ra vùng ngực và vòng eo hoàn mỹ. Vừa tao nhã vừa gợi cảm lại mang theo vài phần huyền bí, thật đúng không hổ danh là quý phu nhân, quần áo mặc trên người cũng đặc biệt chói mắt.

Cô ta đang nói chuyện với một cô gái, có điều … chưa được vài câu đã rời đi.

Tăng Dĩ Nhu nhìn kỹ cô gái đó … Thì ra là Hoắc Thể Ni. Khẳng định là cô ta lại muốn phỏng vấn Lưu Uyển Như nhưng bị cự tuyệt. Phải công nhận cô ta có tinh thần chiến đấu không mệt mỏi cộng thêm da mặt dày, bị từ chối nhiều lần mà vẫn không nản chí. Vì nghề nghiệp, phải cố gắng cũng dễ hiểu, nhưng đôi khi nên biết tiến biết lùi.

Đường Ninh quay về thay quần áo, có mấy người muốn ra biển câu cá, tiện thì qua đảo dạo một vòng. Nghe nói trên đảo có miếu Hải Thần, rất linh.

Dĩ Nhu không đi, Đường Ninh bĩu môi phụng phịu: “Anh Lục và Anh Khúc không đi, chị cũng không đi, còn có mấy người thì có gì vui đâu chứ!”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn vui vẻ đi ra ngoài. Buổi chiều khi quay về Đường Ninh còn hưng phấn cho Tăng Dĩ Nhu xem lá xăm cô ta vừa xin được.

“Giai nhân niêm khởi tú hoa châm, tú đối uyên ương hữu diệu âm

Đông xả hồng hoa tây xả diệp, khán tự vô tâm khước hữu tâm.”

Tăng Dĩ Nhu khẽ đọc quẻ xăm: “Tiểu nha đầu có người thầm thương trộm nhớ!”

“Chị Dĩ Nhu biết giải quẻ xăm sao? Lão hòa thượng trong miếu cũng nói em như vậy, nhưng chỉ nói ẩn ý thôi. Em không biết nếu tỏ tình không thành công có thể qua miếu Hải Thần xin thêm quẻ nữa hay không!”

Chưa đợi Tăng Dĩ Nhu trả lời, cô ta lại chạy qua vali: “Lát nữa có tiệc BBQ trên bãi biển, nghe nói còn đốt lửa trại, mặc gì đây nhỉ? Thật là khổ tâm quá đi, mặc váy thì không tiện, mặc quần thì không khoe được đùi đẹp, quần short phối áo thun ngắn tay nhìn có thường quá không?”

Tăng Dĩ Nhu không khỏi nở nụ cười, cô bé này thoắt vui thoắt buồn.

Tăng Dĩ Nhu thay trang phục đơn giản, áo thun ngắn tay có nón kết hợp cùng quần short và giầy thể thao, đơn giản, thoải mái.

Hai người đi về phía bãi biển, lửa trại đã nhen, mấy anh thanh niên đang chuẩn bị dụng cụ nướng. Kha Mẫn, Lưu Uyển Như và Hoắc Thể Ni đang trò chuyện, bàn bên cạnh bày sẵn mấy món khai vị và trái cây.

Lần này Hoắc Thể Ni không phá hỏng bầu không khí, không nói chuyện công việc, Khang Bình cảm giác thoải mái hơn nhiều.

“Ngồi thế này thì tẻ nhạt quá, chúng ta mỗi người kể một câu chuyện ấn tượng hay thú vị đi!”, Đường Ninh đề nghị, “Nếu như câu chuyện không thu hút thì sẽ bị phạt phải biểu diễn một tiết mục nào đó.” Cuối cùng vẫn chỉ là một cô nhóc, lúc nào cũng chỉ có chơi và chơi.

Lục Ly bắt đầu trước, anh kể khi mới bước chân vào Cục cảnh sát là tham gia phá án ngay, nghe câu chuyện của anh ta tất cả không nhịn được cười.

--- Một người đàn ông bên ngoài có bồ nhí, muốn tìm cách ly hôn với vợ nhưng không được, cuối cùng ông ta nghĩ ra một diệu kế.

Ông ta đến cửa hàng bán thịt chó mua một con chó, đề nghị chủ quán giết rồi lột da, sau đó mặc cho nó bộ quần áo của ông ta, nửa đêm ném ngoài quốc lộ. Đợi khi tài xế xe tải cán qua con chó, ông ta mới lò dò bước qua ném lại bóp tiền, thẻ căn cước, sau đó bỏ của chạy lấy người.

Ông ta muốn ngụy trang mình đã chết, rồi đưa bồ nhí cao chạy xa bay, hưởng cuộc sống hạnh phúc. Không nghĩ tới cảnh sát giao thông khi đến hiện trường liền nhận ra điều bất thường, thứ nhất thi thể không giống như người thường, thứ hai lượng máu chảy ra không đủ khiến cho một người tử vong. Do vậy cảnh sát giao thông giao vụ án này cho bên cảnh sát hình sự, chưa đầy một ngày đã tóm được ông ta.

“Một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi mà lại có thể nghĩ ra được một kế hoạch ngu xuẩn như vậy … Thật không thể tưởng tượng nổi!” Hoắc Thể Ni cảm thán, “Em làm phóng viên nhiều năm như vậy chưa từng đưa mấy tin tức thế này.”

Câu chuyện này giúp Lục Ly qua ải. Ngồi sát bên anh ta là Lưu Uyển Như. Cô ta không kể chuyện mà hát cho mọi người nghe bài ‘Bạn Cùng Bàn’.

Hát đến đoạn ‘Ai cột tóc cho cậu, mái tóc dài cột cao. Ai dành cho cậu bộ váy cưới tinh khôi’ thì ánh mắt cô ta ngưng đọng, Lục Ly ngồi bên cạnh ngửa cổ uống bia.

Nghe nói hai người là mối tình đầu của nhau, lại là bạn học cấp hai, bài hát này thật hợp cảnh.

Trong màn đêm mông lung, ánh lửa bập bùng, sóng xô bờ cát … mọi thứ đều quá lãng mạn khiến người ta không kìm được cảm xúc.

Lục Ly dù là một người thô lỗ nhưng cũng là người tình cảm. Trong tình cảnh này, anh ta làm sao có thể không động lòng? Anh ta dùng sức nắm chặt lon bia, một hơi tu hết, sau đó bóp xẹp.

“Chuyện của tôi sắp tới đây là câu chuyện trên cả mức bi thảm!”, Mạnh Triết nhận thấy bầu khí bất ổn liền lảng sang chuyện khác, “Là câu chuyện về một người đàn ông lạc lối, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu … Nói chung là cực kỳ phức tạp.”

“Kể nhanh đi ạ!”, Đường Ninh giục.

Mạnh Triết thở dài, vẻ mặt đầy bi thương, “Ông chồng lầm đường lạc lối, cô vợ khóc lóc than thở với mẹ chồng: Con hỏi mẹ … Tại sao lại như vậy chứ?

Bà mẹ chồng mang dĩa sủi cảo, đưa cô ta mấy cái. Cô ta ăn xong, bà nói nếu như ngon thì cứ ăn. Cô ta ăn thêm. Ăn xong cô ta lại hỏi: ‘Mẹ à! Tại sao anh ấy lại như vậy?’

Bà ta thở dài hỏi ‘Còn muốn ăn sủi cảo nữa không?’. Cô ta gật đầu. Bà ta hỏi tiếp: ‘Vậy vẫn chưa biết nguyên nhân?’

Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời ‘Con biết rồi, bởi vì lòng tham không đáy của anh ấy, mãi mãi không biết thế nào là đủ!’.

Mọi người đoán xem bà mẹ chồng trả lời thế nào?”

“Người phụ nữ này nói đúng. Thế nhưng bà mẹ chồng chắc chắn không nói xấu con trai mình.” Với mấy chuyện này Kha Mẫn là người có kinh nghiệm nhất.

Mạnh Triết lắc đầu, một tay chống nạnh, một tay bóp mũi, nhại theo giọng của người già: “Cô không chán cô à … Nhìn thân mập của cô đi!”

“Phì ---“, Đường Ninh đang uống nước phun hết ra ngoài, văng hết vào mặt Mạnh Triết, “Chuyện này mà bi thảm gì chứ! Chuyện cười thì đúng hơn! Không được! Phạt anh biểu diễn một tiết mục.”

“Kể chuyện cười chính là tiết mục của anh, trước đó chỉ đẩy mạnh bầu không khí thôi mà!”, Mạnh Triết lấy khăn lau mặt, “Chứ câu chuyện của lão đại quá đặc sắc làm sao anh bì kịp!”

Đường Ninh không thèm nói chuyện với Mạnh Triết, quay sang Tăng Dĩ Nhu. Tăng Dĩ Nhu khẽ nở nụ cười: “Mọi người nhất định vẫn muốn đêm hôm nghe tôi kể chuyện câu chuyện tôi ấn tượng nhất ư?”

Cô là một pháp y, công việc mỗi ngày chính là giải phẫu thi thể.

“Không! Em không dám nghe!”, Đường Ninh xua tay, “Vậy chị Dĩ Nhu biểu diễn một tiết mục đi!”

“Tôi hát lạc điệu, khiêu vũ không biết, kể chuyện cười không thạo!”, Tăng Dĩ Nhu vội vàng từ chối.

“Vậy thì phạt rượu …”

“Tôi kể một vụ án có thật. Nếu mọi người đoán được kết cục, tôi sẽ biểu diễn hai tiết mục. Còn nếu đoán không được …” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Đường Ninh, “Bác sĩ Tăng không cần phải uống rượu.”

Phát sinh tình huống bất ngờ? Đôi mắt Đường Ninh uyển chuyển liếc nhìn hai người.

*Bài hát ‘Bạn cùng bàn’ do Hồ Hạ thể hiện, OST trong bộ phim My Old Classmate

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.