Cảnh sát không liên lạc được với Lệ Kiến Thiên, nghe thư ký trong công ty báo lại anh ta đi công tác, không thể liên lạc.
Công tác tận nơi nào mà không thể gọi được điện thoại? Lục Ly xuống lầu hỏi dò Lưu Uyển Như.
Cô ta cắn môi, khẽ trả lời: “Chuyện làm ăn của anh ấy xưa nay em không được phép xen vào, càng không được phép gọi điện tra hỏi, nếu có việc anh ta sẽ gọi cho em. Một năm anh ta ở nhà chưa được ba tháng, buổi tối anh ta ngủ ở thành phố nào em cũng không biết!”
Liên lạc không được thì thôi vậy, một khi tin tức được công bố, Lệ Kiến Thiên chắc chắn sẽ lập tức hiện thân.
Người nhà họ Lệ coi như tề tựu đông đủ, bọn họ đồng thời xác nhận nạn nhân chính là vợ chồng Lệ Trường Phong, Lưu Uyển Như không bước lên lầu một.
“Chị dâu vẫn vậy, nhát gan và sợ phiền phức, cứ thế này làm sao quản được anh hai?”
Tất cả mọi người nhà họ Lệ xuống phòng khách tầng trệt, chờ đợi cuộc thẩm vấn của cảnh sát.
Lệ Lăng đưa mắt nhìn Lưu Uyển Như, giọng bực tức: “Khi ba còn sống, anh hai còn biết đường về nhà, còn sau này có thấy mặt nữa không cần phải xem chị dâu bản lĩnh ra sao! Tuy nhiên tôi thấy, nếu chị dâu biết một mắt nhắm một mắt mở, cố gắng bảo vệ danh nghĩa nàng dâu lớn nhà họ Lệ thì sau này cơm áo không cần phải lo toan.”
“Cô gọi điện thoại cho anh trai thử xem. Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta không quay về thì làm sao bây giờ?”, Uyển Như không quan tâm đến mấy lời nói móc của Lệ Lăng, kéo kéo cánh tay cô ta năn nỉ.
“Tôi gọi? Chị biết tôi và anh ta đâu có hợp nhau, chẳng khác gì người lạ!” Cô ta liếc Uyển Như một cái sắc lẹm: “Này! Mấy anh cảnh sát đang làm gì vậy? Muốn hỏi gì thì nhanh nhanh, tôi còn có mấy cuộc hẹn quan trọng nữa!” Nói xong lại cúi đầu xoạt xoạt màn hình.
Lệ Kiến Nam thì vẫn cứ mãi bộ dáng thiểu não, Từ Gia Dư càng không giúp được gì. Uyển Như đành phải một lần nữa gọi cho thư ký của Lệ Kiến Thiên: “Cô là thư ký của Kiến Thiên làm sao không thể liên lạc được với anh ta? Trong nhà xảy ra chuyện lớn, cô nhất định phải mau chóng gọi báo cho anh ta biết!”
“Bà Lệ! Xin bà đừng khiến tôi khó xử. Bà biết Lệ tổng thỉnh thoảng xử lý một số việc cá nhân. Vào lúc đó điện thoại sẽ tắt máy, tôi không cách nào liên lạc được với Lệ tổng.” Thư ký uyển chuyển từ chối: “Tuy nhiên Lệ tổng sẽ gọi điện thoại bàn giao công việc, khi ấy tôi nhất định sẽ truyền đạt lời của bà!”
Lấy lời khai của mọi người là Lục Ly, anh ta lên tiếng: “Cha mẹ của mấy người là bị sát hại, trong nhà không mất bất cứ tài sản nào, do vậy các người hãy cố gắng nhớ xem bọn họ có gây thù chuốc oán với ai không?”
“Ba tôi làm ăn đã nhiều năm, khó tránh khỏi đắc tội với vài người, tuy nhiên không đến nỗi bị giết chết!” Lệ Kiến Nam vẻ mặt u sầu: “Năm ngoái có đóng cửa mấy xí nghiệp nhỏ, đúng là có vài người rất hung hăng kéo đến.”
“Ồ! Là ai?” Lục Ly truy hỏi.
“Là ông Wanda, giám đốc công ty sản xuất lốp xe Wanda”, Lệ Kiến Nam đáp lời, “Vụ này là do anh hai phụ trách xử lý, trước có nói là sẽ giải quyết cẩn thận, sắp xếp ổn thỏa những cựu nhân viên cũng như các thiết bị và nhà xưởng. Sau đó, anh hai lại sa thải một số nhân viên kỳ cựu, khiến Wanda rất bất mãn.
Tuy nhiên lời anh hai nói không có viết trên giấy trắng mực đen, nên ông ta đành bó tay, ở công ty khóc lóc om sòm. Lúc đó, anh hai phải gọi bảo vệ, ông ta có một lần phun sơn trên xe anh hai hai chữ ‘Gian thương’.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ông ta lại tới làm một trận nháo nhào, anh hai đành báo cảnh sát. Ông ta bị cảnh sát tóm đi rồi không còn thấy xuất hiện nữa!” Lệ Kiến Nam trả lời.
“Ba anh em đều không phải do cùng một mẹ sinh?” Lục Ly đột nhiên hỏi.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Mấy người ở đây làm mất thời gian quý báu của tôi quá!” Lệ Lăng tỏ vẻ khó chịu: “Mẹ tôi là bà tư, mẹ của anh ta là bà ba. Không biết sau khi ông ta chết rồi, không biết có còn con của bà năm bà sáu chạy đến nhận mặt không nữa! Đồng chí cảnh sát, các người tìm tôi để thêm thông tin, không phải thẩm vấn phạm nhân. Tôi có việc đi trước, cần gì thì cứ gọi điện thoại.”
“Nhưng ba và dì …” Từ Gia Dư khẽ chần chừ.
“Nhưng gì …” Lệ Lăng thấy chồng mình có ý chống đối, hung hăng hơn hẳn, “Cảnh sát tra án, chúng ta không thể xen vào được, công ty thì có anh hai và anh ba, không đến lượt chúng ta bận tâm! Đi thôi cùng đi mua sắm với tôi. Lần trước không có ai đi theo xách giỏ, cổ tay đau không chịu được … Không biết bao giờ mới lấy lại được sức.”
Từ Gia Dư không nói nữa, ngoan ngoãn theo sau cô ta, rời đi.
“Anh hai không có ở đây, ba và dì lại xảy ra chuyện … Tôi sợ sẽ gây chấn động các nhân viên trong công ty. Ngày mai khi tin tức được đăng tải, cổ phiếu tập đoàn Lệ Thị chắc chắn sẽ giảm. Tôi buộc phải về công ty ngay lập tức. Có tiến triển xin thông báo liền cho tôi. Nhất định phải bắt cho được hung thủ, bao nhiêu tiền cũng được!”
“Nhị thiếu gia, cảnh sát chúng tôi phá án vì trách nhiệm, không phải vì tiền!” Lục Ly cau mày, giọng nghiêm túc.
Hai anh em nhà họ Lệ, người trước người sau rời đi, chỉ còn một mình Lưu Uyển Như lo lắng không yên.
“Tôi cho người đưa em về khách sạn nghỉ ngơi, thi thể chúng tôi tạm thời không thể giao cho nhà họ Lệ vì cần phải giải phẫu nghiệm thi!” Lục Ly gọi Kha Mẫn đưa Lưu Uyển Như về.
Tăng Dĩ Nhu chứng kiến toàn bộ hành động của người nhà họ Lệ, lắc lắc đầu ái ngại. Ba mẹ chết rồi, một người thì quan tâm cổ phiếu, một người thì lo đi mua sắm, còn không bằng được con dâu và con rể. Nhìn dáng vẻ của Lưu Uyển Như và Từ Gia Dư có thể thấy được những ngày tháng làm dâu ở rể nhà họ Lệ cũng không tươi sáng cho lắm.
“Làm vợ nhà giàu không sướng đâu. Thật ra … gả cho chén sành cũng rất tốt!” Khúc Mịch không biết ở đâu chui ra thốt lên một câu khiến Tăng Dĩ Nhu giật mình.
Ý gì đây? Không chờ cô nghĩ thông thì người nào đó đã vụt đi mất.
Được rồi! Coi như cô chưa nghe thấy! Dĩ Nhu không muốn vì câu nói vu vơ khiến cho mình mất ngủ.
Thi thể được đưa về Cục cảnh sát, Dĩ Nhu tiến hành giải phẫu nghiệm thi và viết báo cáo gửi về đội hình sự.
Khúc Mịch mở cuộc họp cùng các đồng nghiệp nghiên cứu vụ án, tiếp nhận báo cáo, không nhìn nửa chữ: “Bác sĩ Tăng! Nhờ cô tóm tắt qua một chút, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian!”
“… Được rồi! Mọi người có thắc mắc gì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ giải đáp chi tiết, như thế tôi đỡ phải mất công giải thích nhiều lần.”
Hai người này sao giống như đang đối chọi gay gắt vậy? Mạnh Triết đảo mắt nhìn Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu nhiều lần.
“Tôi đã tiến hành giải phẫu hai tử thi, phát hiện trong dạ dày của bọn họ lưu lại khá nhiều hợp chất thuộc nhóm benzodiazepine (BZD), cũng chính là thành phần chính của thuốc an thần. Khẳng định nạn nhân đã bị bỏ thuốc trước rồi mới bị sát hại. Căn cứ vết máu đọng lại tại hiện trường, nạn nhân nam bị giết trước, một nhát đâm thẳng tim, dẫn đến tử vong, sau đó mới bị hung thủ cắt cổ tay rút máu. Nạn nhân nữ bị cây đao đâm xuyên đùi, trói trụ hai tay, đầu bị đè mạnh, chết ngạt trong bồn tắm! Phần hạ thân phát hiện tinh dịch, nạn nhân chết rồi mới bị cưỡng hiếp!”
“Bác sĩ Tăng, tôi có câu hỏi!”, Mạnh Triết cắt ngang lời Tăng Dĩ Nhu, “Tại sao chết rồi mới cưỡng hiếp; còn nữa nó khác thế nào với việc bị cưỡng hiếp khi còn sống? Hơn nữa tư thế nạn nhân khi chết là quỳ gối ở bên bồn tắm, đầu vẫn còn cắm dưới bồn … Tư thế đó … Có ổn không?”
Ớ ớ!!! Chuyện này Kha Mẫn đã lập gia đình nghe xong mà vẫn ngượng đến đỏ cả mặt, trong khi đó Tăng Dĩ Nhu thì cực kỳ bình tĩnh.