Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 68: Q.2 - Chương 68: Một chút yếu đuối




Gương mặt Tiêu Tự Trần tối xầm, anh nhướn mày nhìn Tần Khanh, giọng nói rất nghiêm túc: “Sao vậy?”

Hàng mi Tần Khanh khẽ run rẩy, cắn cắn đôi môi khô nứt, một lúc sau mới nghiêng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, ngữ khí bình tĩnh nhưng Tiêu Tự Trần vẫn phát giác ẩn giấu trong đó là sự sợ hãi.

“19880304”, Tần Khanh nói ra tám con số, ngừng một chút rồi tiếp lời: “Là sinh nhật của tôi.”

Tiêu Tự Trần nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ suy tư, tựa hồ bây giờ mới nhớ ra đã từng xem qua phần thông tin lý lịch trong hồ sơ của Tần Khanh, bốn chữ số cuối cùng chính là mật mã cửa của nhà Tần Khanh, không sai.

Anh nheo mắt, hỏi : “Vậy các dãy chữ số sau?”

“19630719, ngày sinh của ba tôi.”

“19661121, ngày sinh của mẹ tôi.”

“20030627, là ngày ba mẹ cô qua đời”, Tiêu Tự Trần lạnh nhạt, “20050613 là ngày cô của cô tử vong?”

Tần Khanh sững người, đầu ngón tay đang đặt trên gối trắng bệch, Tiêu Tự Trần liếc mắt nhìn. Vài giây sau Tần Khanh cảm giác bàn tay mình trở nên ấm áp hơn, ngay sau đó thanh âm đầy chán ghét của Tiêu Tự Trần vang lên …

“Làm tay cô thê thảm đến mức này.”

Tần Khanh chưa hiểu ý của anh, cô ngẩng đầu nhìn, nghe anh nói tiếp: “Nó bị thương rồi mà cô còn không thèm để ý đến nó.”

Theo bản năng cô nhìn bàn tay của mình, lúc này mới cảm thấy đau. Tiêu Tự Trần buông tay cô ra, vòng hai tay sau gáy dựa vào thành ghế, chậm rãi nói: “Khỏi cần nghĩ nữa, cây bút ghi âm thứ hai nhất định là ngày sinh của tôi, ba mẹ tôi và ngày mất của Tait. Còn có …”

Không để Tiêu Tự Trần nói hết, Nasser chồm lên, nhấn nút ghi âm trên cây bút thứ hai. Giọng nói vẫn được qua xử lý, giọng đàn ông trung niên, ồ ồ đọc lên một chuỗi chữ số, Tần Khanh phảng phất còn nghe thấy tiếng hít thở của hắn …

“19860727196008151964122920090731 ”

“Dĩ nhiên 19860727 là sinh nhật tôi, dãy phía sau là ngày sinh của ba mẹ và ngày tử vong của Tait.”

Tần Khanh khép hờ mắt, Nasser suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lên tiếng: “Người này rất hiểu rõ hai người.”

“Là người bên cạnh chúng ta?”, Tần Khanh trợn tròn mắt, cô vừa nảy ra ý nghĩ này, tim vô thức đập loạn, trong đầu liên tưởng đên hàng loạt những người khả nghi.

Biết Tiêu Tự Trần và cô, ngoài đồng nghiệp trong Cục cảnh sát, còn có bạn bè … Tần Khanh lắc đầu một cái. Không thể là Đệ Ngũ Quý, anh họ thì không biết đến sự tồn tại của Tiêu Tự Trần, chuyện cô cùng Tiêu Tự Trần đến Syria chỉ có đồng nghiệp bên Cục cảnh sát thành phố biết.

Tiêu Tự Trần lắc đầu phủ quyết: “Không nhất thiết, những chuyện này tra một chút là ra, vấn đề duy nhất là thời gian mà thôi.” Dứt lời, anh lại khép mi mắt, thanh âm nửa phần nghi hoặc, nửa như tự lẩm bẩm …

“Cái chết của chú hai ba năm trước cũng rất rúng động, sao hắn không thêm ngày này vào? Nếu đưa vào không phải càng đe dọa thêm hay sao?”

Nasser cũng đồng tình: “Tôi cũng cho rằng nếu như thêm thông tin của chú hai cậu vào càng tăng tính thuyết phục.”

“Hắn … Có lẽ hắn không nghĩ nhiều như thế!”, Tần Khanh nhẹ giọng nói.

“Tại sao cô của cô thì thêm vào mà chú hai của tôi thì không?”, Tiêu Tự Trần nhíu mày, “Cô không cho rằng nếu thêm ngày tử vong của chú hai tôi thì nội dung của hai đoạn ghi âm sẽ đối xứng hơn sao?”

Đối xứng thì có quan hệ gì???

Tần Khanh không tiếp lời, cô cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Ngoài cửa sổ có một tia sáng trắng lóe lên, cô đưa mắt nhìn đầy cảnh giác, thì ra là chớp, tiếp sau đó là tiếng sấm nổ vang rền.

Trời mưa!

Ngay lúc này, điện thoại của Nasser reo lên, anh ta vội vã nhận điện, vẻ mặt khẽ nhăn lại, một lúc sau ngắt máy nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Liên Ca còn ở căn cứ. Bây giờ tính thế nào? Không có lý do gì bắt người.”

Tiêu Tự Trần đưa hai tay lên đằng trước, đan vào nhau rồi đặt lên gối: “Tùy cậu! Nhưng tôi nhắc lại anh ta chính là em cùng cha khác mẹ với Perkin.”

Tần Khanh liếc thấy Nasser khẽ nhíu mày, sau đó anh ta gọi thêm một cuộc điện thoại truyền mệnh lệnh, rồi cúp máy.

Tần Khanh không biết Nasser nói gì, nơi đất khách quê người, khó lắm mới gặp được đồng hương … Thật sự trong lòng Tần Khanh nghĩ Liên Ca không giống kẻ xấu.

Trong khi Tần Khanh đang suy tư, Nasser nhíu mày hỏi Tiêu Tự Trần: “Sao cậu biết thân phận của Liên Ca?”

“Tôi tìm người điều tra!”

Nasser chỉ ừ một tiếng, lại nghe Tiêu Tự Trần nói tiếp: “Nhưng nghe nói mối quan hệ giữa anh ta và Perkin không tốt đẹp cho lắm, chẳng biết là tin thật hay giả.”

Nasser giậm chân: “Trời, sao cậu không nói sớm, ‘ông mày’ đây còn định bắt hắn làm con tin!”

Tiêu Tự Trần hé mắt, Nasser bụm miệng biết mình lỡ lời, ở trước mặt đại thần dám xưng hô ‘Ông mày’.

Sai lầm hết sức!

Anh ta lập tức lảng chuyện khác: “Vậy cậu tính sao?”

Đây cũng là vấn đề Tần Khanh muốn hỏi, cô cảm thấy ở đây chỉ tăng thêm số lần bị ám sát, địch trong tối, bọn họ ngoài sáng, không cách nào tra ra được.

Tiêu Tự Trần cũng hiểu chuyện, anh đáp: “Chuyện này chấm dứt tại đây. Ngày mai tôi gặp Perkin lấy một thứ rồi chúng tôi về nước.”

“Anh muốn lấy món đồ gì?”, Tần Khanh hỏi.

Tiêu Tự Trần nở nụ cười, ánh mắt rơi vào mái tóc đen như mun của Tần Khanh, sau đó lấy tay đặt lên đầu cô.

Tần Khanh cảm giác đầu nặng trịch, một giây sau Tiêu Tự Trần đứng dậy xoa xoa tóc cô rồi trả lời: “Tóc!”

Tần Khanh sững người, một lúc lâu sau mới tỉnh trí, Tiêu Tự Trần đang trả lời câu hỏi của cô, cô còn muốn hỏi thêm tại sao lại muốn tóc từ Perkin thế nhưng Tiêu Tự Trần đưa mắt nhìn bàn tay cô rồi nói: “Lúc lau rửa vết thương, khi cô càng biểu hiện yếu đuối lại càng khiến đàn ông tăng thêm ý muốn được che chở.”

Tiêu Tự Trần dùng tiếng Trung để nói với cô câu này, do vậy Nasser nhìn Tần Khanh đầy khó hiểu.

Sau đó, anh lại quay sang Nasser hỏi bằng tiếng Anh: “Mấy giờ rồi? Nếu như không sai thì đã đến giờ chúng ta phải dùng bữa thưa thượng tá Nasser.”

Nasser đưa tay nhìn đồng hồ, quả nhiên đã quá giờ cơm, bình thường giờ này trong nhà anh ta cũng chẳng có anh; bà nội thì qua nhà bạn, còn anh ta thì ở căn cứ, do vậy anh ta quên béng mất điểm này.

Nasser quên mất tiêu phải hỏi ý nghĩa câu tiếng Trung vừa rồi của Tiêu Tự Trần, anh ta đứng phắt dậy: “Tôi đi nấu cơm. Hai người chờ một chút!” Nasser nói xong thì đi về phía nhà bếp.

Tần Khanh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Nasser, cô bất giác cũng đứng dậy, vừa mới nhổm người thì bị Tiêu Tự Trần giữ lại, anh nheo mắt hỏi cô: “Cô đi đâu?”

“Giúp cậu ấy nấu cơm?” Không lẽ để đàn ông nấu cơm sao?

“Tay cô thế này thì giúp được gì?”, rồi anh xoay người, cúi xuống nhìn quần áo của mình, vẻ mặt hơi khó chịu. Lúc này cô mới phát hiện từ nãy đến giờ anh vẫn chưa thay bộ quần áo bẩn.

“Tôi đi tắm! Cô cũng thu dọn đồ đạc đi, hôm nay chúng ta về khách sạn.”

Tần Khanh gật đầu nhìn bóng dáng Tiêu Tự Trần khuất sau cánh cửa phòng tắm. Cô quay về phòng mình thu dọn quần áo. Lúc trước, Nasser ra lệnh cấp dưới mang hành lý của bọn cô từ khách sạn về đây. Ở đây lâu như vậy, có lẽ nên về thôi. Tuy ở đây khá an toàn nhưng dù gì Nasser còn có bà nội, cô chỉ sợ mình và Tiêu Tự Trần là mối họa cho gia đình nhà Nasser.

Thanh âm trong phòng tắm và từ phía nhà bếp vang lên cùng một lúc, Tần Khanh đứng tần ngần một chỗ … thì ra cô cũng chẳng có gì để thu dọn, không còn cách nào khác, cô nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc.

Một lát sau, Tiêu Tự Trần bước ra, sấy tóc rồi đi về phòng ngủ, chưa thay bộ quần áo mới anh đã đứng trước cửa phòng Tần Khanh, gõ gõ vài tiếng: “Dọn đồ xong chưa?”

Tần Khanh nằm lỳ trên giường, hai tay đặt bên hông, thanh âm của anh truyền đến, ánh mắt cô vô thức nhìn ra phía cửa sổ, nhớ đến lời anh lúc vừa rồi … Cái gì mà đàn ông luôn có ý muốn được che chở … cô bỗng nhiên nói vọng ra, giọng nũng nịu: “Tay tôi thế này làm sao dọn được?”

Lọt vào tai Tiêu Tự Trần là một giọng nữ mềm mại, anh lập tức đẩy cửa, trông thấy cô đang nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Là tôi suy nghĩ không chu toàn. Để tôi dọn!”

Tần Khanh nhìn Tiêu Tự Trần xoay người tìm vali của cô, sau đó ngồi chồm hổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng kéo dây khóa … Cô lập tức hoàn hồn ..

Ông trời ơi!

Tầng trên cùng của cô toàn là nội y, sáng hôm nay lôi ra còn chưa kịp cho vào túi con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.