Rõ ràng thanh âm mới truyền đến tai Tần Khanh nhưng chỉ ngay sau đó cánh cửa gỗ đóng chặt đột nhiên mở ra, thoáng một cái ánh sáng trong phòng ùa đến khiến Tần Khanh nhắm chặt hai mắt.
Thân ảnh cao lớn của Tiêu Tự Trần đứng trước mặt cô, ánh mắt trầm tĩnh liếc nhẹ cô một cái, rồi chuyển bước đến trước mặt Tần Khanh, ngăn luồng sáng chói mắt.
“Nghe được gì?”
Không lả lơi thăm dò, cũng không phải biết rồi bỏ qua, Tiêu Tự Trần đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, một tay đút túi quần, dáng người thẳng tắp tiêu sái, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
Tim Tần Khanh đập thình thịch như tiếng trống, cô chậm rãi hít sâu một hơi, nghiêng đầu qua không nhìn thẳng mắt anh, thấp giọng đáp: “Chỉ nghe thấy một câu.”
Tiêu Tự Trần nhướn mày, ánh mắt như muốn xuyên thấu Tần Khanh: “Câu cuối cùng?”
“Ừm!” Tần Khanh nhẹ nhàng lên tiếng. Cô không muốn nói nhiều về đề tài này.
Chẳng phải Tiêu Tự Trần không hài lòng với năng lực của cô hoặc là như lời anh đã nói, cô là người nhà của người bị hại.
Mà là chỉ vì Angle! Một cô gái không biết tên được Nasser dùng biệt danh ‘Thiên thần’ để gọi cô gái đó.
Cô nghĩ, mặc dù cô không có tình cảm với Tiêu Tự Trần, nhưng một người khi bị coi như là thế thân của người khác cũng chẳng dễ chịu gì.
Lúc này Tần Khanh đã hoàn toàn thu lại cảm xúc hỗn loạn vừa rồi, mới ngớ ra điện thoại trong tay vẫn còn đang rung, cô đưa điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, giải thích: “Tôi không cố ý nghe, anh Cung gọi cho anh.”
Nói xong cô nhanh chóng cúi đầu, sợ Tiêu Tự Trần đọc được bản thân cô đang nói dối — Thật ra cô cố ý muốn nghe, chỉ có điều … đã nghe được những thứ không nên nghe mà thôi.
Tiêu Tự Trần không nói gì thêm, vươn tay cầm lấy điện thoại trong tay cô. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Tay cô bất chợt run lên một cái, cảm giác có một dòng điện chạy vụt qua. Cô nhanh chóng thả tay, quay người rời đi dưới ánh mắt dị thường của Tiêu Tự Trần.
Tiêu Tự Trần khẽ nhíu mày, nhận điện.
“Đại thần, rốt cuộc anh cũng chịu nghe máy rồi.” Cung Trầm vừa thấy điện thoại kết nối, liền buông lời phàn nàn ngay lập tức.
Tiêu Tự Trần liếc nhìn thoáng qua Tần Khanh ngồi trên sofa cách đó không xa, trông thấy cô đưa một viên thuốc cho vào miệng, anh mới mở miệng nói chuyện với Cung Trầm: “Làm sao?”
Cung Trầm đổ mồ hôi, “Không phải cậu bảo tớ điều tra về gia tộc Océ Terry sao?”
“Ừ! Đúng vậy.” Tiêu Tự Trần nhàn nhạt đáp, dựa nửa người vào bên cửa, giống như vừa nhớ ra chuyện này thôi.
Cung Trầm nghĩ thầm, tên này thật đúng là ‘ông chủ lớn’ mà … Nói chuyện cách xa vạn dặm mà vẫn phải cân nhắc xem sắc mặt của anh ấy như thế nào. Anh ta ho khan một tiếng, rồi lớn giọng nói: “Gia tộc Océ Terry rất lớn, cậu muốn điều tra làm gì?”
Tần Khanh đang uống nước, vị thuốc trong miệng lúc này mới từ từ tan đi.
Tiêu Tự Trần đứng không xa Tần Khanh, ánh mắt lướt nhìn bờ vai mảnh khảnh của cô, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng xuân mộng hôm nào…
Cung Trầm nói xong, chờ một lúc lâu vẫn không nghe tiếng đại thân trả lời, đành phải lên tiếng hỏi: “Cậu có đang nghe không? Này này, không phải giận rồi chứ?”
“Nghe này!” Tiêu Tự Trần thu hồi tầm mắt trên bả vai, không ngượng ngùng dời đến mái tóc dài mượt của cô, hừ lạnh: “Trách nhiệm của cậu chỉ là báo cáo thôi!”
Cung Trầm tức giận muốn xì khói, tâm tình cực kỳ khó chịu: “Có ai nhờ vả người khác như cậu chứ! Tốt xấu gì cũng phải mềm mỏng một chút!”
“Trả tiền cho cậu?” Tiêu Tự Trần nhíu mày, “Bao nhiêu?”
“Không cần!” Cung Trầm cười lạnh: “Tớ biết Tiêu đại thần không thiếu tiền. Ông đây cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi.”
Tiêu Tự Trần cười nhạo, “Cậu thực không có gì? Sao tôi nghe nói cậu có vợ?”
Cung Trầm thật sự là bị chọc trúng chỗ đau, không nói nhiều lời, tức run người, anh ta cầm tờ giấy, cất cao giọng: “Gia tộc này ở Mỹ đã có mấy trăm năm lịch sử, khởi đầu là buôn rượu nho, từ sau khi có súng ống đạn dược liền bắt đầu buôn lậu vũ khí. Sau đó một thời gian dài được sự đồng ý của chính phủ, việc làm ăn phát triển khắp cả nước, Trước Perkin hai đời thì đã nổi danh là đệ nhất gia tộc về vũ khí trên toàn thế giới.”
Đúng lúc này Tần Khanh đã uống hết ly nước, chẳng còn lý do gì để nán lại chỗ này, thế nhưng nghi vấn trong lòng quá nhiều, cô còn muốn biết mục đích Cung Trầm gọi điện thoại làm gì nữa.
Cô cụp mi, nhớ ra từ lúc ở bệnh viện về đây vẫn chưa nhắn tin cho Tần Xuyên, cô vươn tay lấy điện thoại đang đặt trước mặt, ngón tay chậm rãi trượt trên màn hình.
Cô nghe loáng thoáng hình như sau lưng cô Tiêu Tự Trần nở nụ cười, rồi lên tiếng hỏi: “Chỉ có vậy thôi ư? Còn thông tin về Perkin thì sao?”
Dứt lời, tầm mắt của anh dừng trên tấm lưng đang căng cứng của Tần Khanh, đáy mắt anh chợt lóe sáng.
Đầu dây bên kia, Cung Trầm cầm lên một tờ giấy khác, số chữ trên trang giấy này lại ít đến đáng thương …
“Thế hệ này của gia tộc Océ Terry có hai vị thiếu gia, một người là Perkin hiện đang nắm quyền, là người Mỹ; người còn lại là Monroe, mẹ anh ta là người Châu Á, do vậy chỉ mang một phần tư huyết thống người Mỹ.”
“Cậu nói Monroe chính là Liên Ca.”, Tiêu Tự Trần thản nhiên nói.
Lời vừa dứt, tin nhắn của Tần Khanh cũng vừa gửi đi.
— Mọi chuyện đều tốt, chỉ do không hợp khí hậu, đã uống thuốc. Đừng lo! ^.^”
Trông thấy tin nhắn đã gửi thành công, ngón tay Tần Khanh chậm rãi trượt trên điện thoại, ngẫm nghĩ một chút liền mở Baidu bấm một chuỗi tiếng Anh ——
M—o—n—r—o— e
Nhấn nút tìm kiếm, kết quả thu được chỉ sau vài giây; thế nhưng trên Baidu chỉ thấy hình ảnh một người đàn ông tóc trắng. Cô tìm trên trang baike.baidu, thông tin thu được là một ca sĩ.
Không phải Liên Ca.
Cũng đúng thôi, gia tộc Océ Terry tuy lớn mạnh, nhưng đâu phải là người thuộc giới giải trí, làm gì có chuyện có thể tìm được thông tin trên Baidu.
Cô đặt điện thoại xuống, lại nghe thấy thanh âm Tiêu Tự Trần vang lên phía sau lưng: “À, chúng tôi có gặp Liên Ca ở đây.”
“Hắn đến đó làm gì?” Cung Trầm hồ nghi, chợt bừng tỉnh: “À, ngày mai Perkin cũng sẽ đến Syria. Lần trước bán vũ khí cho quân chính phủ, lần này lại bán cho quân tự do mà số lượng còn gấp đôi, Perkin tự mình giao hàng, đoán chừng là người em trai này đi trước để tìm hiểu. Dù sao nếu tớ là phe chính phủ, tớ nhất định sẽ không tha tên cháu trai này. Kiếm tiền cũng không nên quá ham mê cái lợi trước mắt.”
Tiêu Tự Trần nheo mắt, sau đó mở miệng nói: “Tôi biết.”
Cung Trầm trầm ngâm một lúc, “Khi nào cậu về nước?”
“Chưa xác định, nhưng sẽ sớm thôi.”
“Có manh mối rồi sao?” Cung Trầm hỏi.
“Không có, ngày mai gặp Perkin rồi nói.” Tiêu Tự Trần lại nghĩ nghĩ, “Cậu cứ sắp xếp cho tốt đi, nhanh nhất khoảng ba ngày nữa chúng tôi sẽ về.”
Cung Trầm nghe vậy liền chấn động, “Sớm vậy ư?”, rồi hỏi tiếp: “Thời gian ba ngày đủ chứ?”
“Tôi chưa từng nói sẽ bắt hắn.” Tiêu Tự Trần trầm giọng vừa nói vừa quan sát Tần Khanh, quả nhiên bóng lưng cô cứng đờ, ngồi bất động.
Cung Trầm thầm nghĩ đây không phải là phong cách của Tiêu Tự Trần, trước kia người đàn ông này cho dù thế nào đi chăng nữa đều phải hoàn thành tất cả mọi việc. Sao bây giờ lại thế?
“Xảy ra chuyện gì?” Cung Trầm bổ sung một câu, “Tần Khanh xảy ra chuyện gì phải không?”
Tiêu Tự Trần bình thường điều tra vụ án không màng sống chết, điểm yếu duy nhất của anh chính là trợ lý. Có điều … bản thân Cung Trầm cũng không hiểu vì sao anh lại tìm một trợ lý nữ, nếu nhìn sơ còn có cảm giác chính anh đang bảo vệ cô trợ lý này.
“Ừm!” ngữ khí Tiêu Tự Trần trầm thấp rồi lảng sang chuyện khác: “Không sao! Đã có tôi ở đây.” Dứt lời, không để cho Cung Trầm có cơ hội lên tiếng liền trực tiếp cúp máy.
Cung Trầm cầm di động đứng trước cửa sổ sát đất, đột nhiên nhớ đến thời điểm Tiêu Tự Trần mười năm trước.
Năm đó, tuy mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, thế nhưng thâm trầm mà lão luyện. Anh đã sớm định vị mục tiêu của đời mình, mấy năm sau cũng không thay đổi. Vào một ngày của mười năm về trước, anh đột nhiên gọi một cú điện thoại, cũng như ngày hôm nay, luôn có ẩn ý sâu xa nào đó, mơ hồ dường như muốn buông bỏ.
Thế nhưng, mấy tháng sau, rất kỳ lạ anh lại kiên trì trở lại. Trong bốn người bọn họ, chỉ e cũng chỉ có mình Cung Trầm biết rõ, Tiêu Tự Trần năm mười bảy tuổi đã từng có đoạn thời gian muốn buông việc trở thành một nhà tâm lý học tội phạm.
Anh sinh ra trong một gia đình như vậy nhưng lại dám đi ngược lại vận mệnh, thậm chí bỏ nhà chạy đến thành phố Kỳ học trung học, không cần bất cứ sự trợ giúp nào về tài chính. Sau đó gia nhập quân đội hai năm, tiếp theo đạt được học bổng du học Mỹ … Thoắt cái đã được mười năm!
Mười năm!
Cung Trầm vô thức thở dài một hơi. Mười năm, kinh nghiệm của anh ta chính là trên thương trường ‘Giết người không đổ máu’, còn Tiêu Tự Trần lại nhìn những sinh mệnh từ từ đi qua.