“So với tất cả những người đàn ông ở xung quanh em, tôi là
hoàn mỹ nhất, em không được phép đưa ra bất cứ lý do nào cự tuyệt bước
vào thế giới của tôi.” – Tiêu Tự Trần
Mặt trời đã
khuất sau ngọn núi nhưng vẫn cố gắng tỏa ra những ánh sáng bỏng gắt cuối cùng của một ngày, toàn bộ thành phố Kỳ được bao phủ bởi một màu vàng
kim rực rỡ trông giống như một con thú đang ngủ say.
Ngày đầu tiên của tháng sáu, nhiệt độ đạt đến mức 28 độ.
Tần Khanh ngồi ở trong xe, hai tay đặt trên tay lái, trong lòng hơi khó chịu.
Nguyên nhân một phần cũng là do trời nóng, lại nhằm ngày Quốc Tế Thiếu Nhi nên giờ tan tầm tắc đường khá nghiêm trọng.
Lúc trước chỉ cần mất nửa tiếng thì hôm nay hơn hai tiếng đồng hồ mới về đến cư xá, đến nơi thì trời đã nhá nhem tối.
Dưới ánh đèn đường le lói, Tần Khanh nhìn một chiếc taxi vượt qua mặt cô
dừng trước cổng cư xá, chắn ngang lối vào, xe của cô đành phải đứng lại
chờ.
Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút chiếc taxi chẳng thấy động đậy,
Tần Khanh nhấn còi xe vài cái, không thấy hiệu quả. Cô cố gắng kiềm chế, giữ bình tĩnh bước xuống, gõ cửa xe taxi.
Tài xế nghe âm thanh liền quay kính xe xuống, lộ ra gương mặt nhăn nhúm đầy khó chịu. Giọng nói có chút thô lỗ: “Chuyện gì?”
Tần Khanh chỉ chiếc xe của mình đang đậu phía sau: “Chú có thể nhường một chút được không, xe tôi không vào được.”
Tài xế vô thức quay về phía sau liếc một cái: “Cô ở trong khu cư xá này sao?”
Tần Khanh gật đầu.
Đối phương nói tiếp: “Vậy nhờ cô giúp vị khách ngồi phía sau đây trả tiền
đi!”, giọng đầy oán giận, “Ngồi taxi có mấy đồng mà đòi quẹt thẻ! Thật
không hiểu là đầu óc nghĩ thế nào nữa!”
Vừa nghe dứt lời, tầm mắt của Tần Khanh dời về hàng ghế sau lưng tài xế.
Ánh sáng lờ mờ che hơn phân nửa thân người, cô nhìn ra vị khách này là một
người đàn ông, đầu tóc gọn gàng, hai chân thon dài vắt chéo.
Anh ta cầm chiếc thẻ trên tay trong một không gian chật hẹp.
Dường như phát giác ra được Tần Khanh đang nhìn mình, anh ta nhướng mắt. Tần
Khanh vội vàng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Bao nhiêu tiền?”
Tài xế xòe tay: “28 đồng!”
“Chờ một chút!”
Tần Khanh quay về xe lấy ví, rút ra 30 đồng, trong khi cô quay trở lại
taxi, người đàn ông đã xuống xe, đứng nghiêm chỉnh ở phía bên ngoài.
Tần Khanh không nghĩ ngợi nhiều, liền đưa tiền trả tài xế.
Cũng chẳng thèm đếm tiền, người tài xế quay sang nói với người đàn ông kia,
thanh âm bực bội: “Mày cho rằng đang ở đâu chứ! Không có tiền mà cũng
bày đặt ra khỏi nhà!”
Sau đó đạp chân ga phóng đi mất, để lại hai người vẫn đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông kia dường như chẳng nghe thấy gì; về phần Tần Khanh, cô cảm thấy hơi lúng túng.
Anh ta quay lưng về phía cô, đứng cách cô vài ba bước, hai tay đút túi
quần, ánh mắt hướng về dãy nhà lầu san sát nhau trong khu cư xá.
Tần Khanh đứng như trời trồng mất mấy giây, hình như đối phương có vẻ không có ý định qua đây nói chuyện với cô.
Không sao cả, Tần Khanh có thể xem 30 đồng kia là bị đánh rơi ngoài đường.
Tần Khanh tính cho qua chuyện này nhưng không ngờ về trước cửa nhà, cô lại trông thấy người đàn ông đó.
Nói đúng hơn là bóng lưng của anh ta.
Lúc này cô mới nhìn rõ, người đàn ông này mặc chiếc quần kaki, áo thun đen polo, trông dáng vẻ thoải mái, đầy nam tính.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân của cô, khi ngón tay của cô đang vừa chạm
tới mật mã trên ổ khóa, lập tức truyền đến một giọng nam trầm ấm.
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng sao lọt vào tai cô lại rất lạnh lùng và cao ngạo.
“Đây là căn hộ 1402 lô C?”
“Đúng vậy!”
Tần Khanh đáp lời, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Người đàn ông này tướng mạo khá tuấn tú.
Hai hàng lông mày rậm, cặp mắt đen trông có vẻ không còn giữ được kiên nhẫn nhưng lại không khiến người khác chán ghét, hàng mi dài và cong, chiếc
mũi cao thẳng hòa cùng hình dáng đôi môi hết sức xinh đẹp. Gương mặt
thanh tú, đường nét anh tuấn.
Tần Khanh lại nhớ đến bóng lưng thon dài của anh vừa rồi. Rõ ràng là người đàn ông hết sức hoàn mỹ.
Anh ta nhíu chặt mi, Tần Khanh cũng ý thức được ánh mắt của mình đã nhìn
chăm chú vào đối phương quá lâu, liền thay đổi đề tài: “Anh sống ở căn
hộ 1402 sao? Không ngờ chúng ta lại là hàng xóm, vừa mới ở cổng …”
“Tiêu chuẩn lựa chọn bạn gái của tôi rất cao, xin vui lòng đừng nhìn chằm chằm tôi quá ba giây.”
Câu nói của Tần Khanh chưa dứt đã bị cắt ngang, người đàn ông vừa nói vừa
vòng hai tay ôm trước ngực, khẽ nhếch cằm, lộ ra chút khinh miệt.
Lời nói đó của anh ta khiến cô nghĩ ngay đến ý tứ ẩn sâu trong đó: Toàn bộ phụ nữ trên thế gian này đều mang một nét đẹp ngu xuẩn.
Tần Khanh rất muốn đáp trả lại: Coi như có ngu ngốc đi chăng nữa cũng không thích mấy tên mắc bệnh tâm thần.
Nhưng dù sao cô cũng là người có ăn học, cô chỉ cười cười mà nói: “Ngài đây
cứ yên tâm, tôi hoàn toàn không có bất cứ hứng thú nào với ngài.”
Thật đúng là người đàn ông ngạo mạn.
Cô nhanh chóng nhập mật mã, bước vào nhà.
Tầm mắt người đàn ông dừng trên số 1401 trên cánh cửa. Một lúc lâu sau mới
quay về nhìn cánh cửa trước mắt mình, lấy điện thoại gọi đến một số.
“Mật mã nhà tôi?”
Đầu dây nhanh chóng đọc ra một dãy số, ngón trỏ thon dài liên tục nhấn các
nút, trước khi cúp điện thoại, anh không khỏi hừ lạnh: “Chỉ số IQ thấp
luôn luôn đặt mấy cái mật mã đơn giản như thế này.”
Triệu Quang Hi dĩ nhiên không kịp phản ứng, đồng đội trực đêm cùng anh trong Cục Điều
Tra hình sự, Dịch Lưu, vỗ vai anh ta một cái, ân cần hỏi han: “Sao vậy?”
Triệu Quang Hi ‘a’ lên một tiếng, giọng nói có chút ủy khuất: “Đại thần chê chỉ số IQ của tôi thấp …”
Dịch Lưu cười phun nước miếng: “Những lời đại thần nói đều là chân lý!
Triệu Quang Hi tức xì khói.
– – – – – –
Sáng sớm đi làm Tần Khanh cũng không phải chạm mặt tên hàng xóm kiêu ngạo
kia, trái lại lại cô nhìn thấy một tờ ghi chú dán trên cánh cửa.
Cô híp mắt, lấy tờ ghi chú xuống. Nét chữ mạnh mẽ, tiêu sái đập vào mắt.
Giấc ngủ của tôi từ 9 giờ tối đến 7 giờ sáng, thứ bảy và chủ nhật trễ hơn
một tiếng. Trong khoảng thời gian này xin vui lòng không làm phiền, bằng không tôi sẽ xử lý ngay.
Tần Khanh vô thức nhìn về căn hộ 1402, lần đầu tiên cô hiểu được cảm giác không thốt nên lời nghĩa là gì.
7 giờ 45 phút, Tần Khanh đến Cục cảnh sát thành phố Kỳ.
Đang đậu xe cô đã trông thấy hai người đồng nghiệp vừa mới tốt nghiệp cũng
vừa đến. Chu Hội thấy cô trước, kéo tay Chu Tử Ngôn đang đứng bên cạnh,
cả hai đứng đợi cô.
Tần Khanh tiến về phía họ, Chu Hội níu cánh
tay cô một cách tự nhiên, Chu Tử Ngôn nở nụ cười hỏi: “Sư tỷ! Ngày hôm
qua viết báo cáo xong rồi sao? Gần đây làm phiền chị quá, hung thủ thật
sự quá biến thái.”
Không đợi Tần Khanh trả lời, Chu Hội tiếp lời: “Đó là lẽ đương nhiên, đã có sư tỷ siêu cấp xinh đẹp của chúng ta ở đây mà!”
Tần Khanh nhìn hai người bọn họ, lắc đầu: “Laptop hôm qua hết pin nên chỉ mới viết được một nửa thôi.”
“Tại hai đứa tụi em vô dụng”, Chu Tử Ngôn cảm thấy có lỗi, “Nếu không đã có thể giúp đỡ được sư tỷ rồi.”
Chu Hội nhìn loanh quanh, nghe mấy lời này chỉ còn cách mím chặt môi, Tần
Khanh cười cười an ủi bọn họ: “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, từ từ rồi bọn
em cũng quen thôi.”
Vừa đi vừa trò chuyện, ba người bọn họ đã ra
đến cửa bãi đậu xe, đột nhiên bước chân Chu Hội ngừng lại, hai mắt sáng
rỡ: “Ôi trời ơi! Siêu xe Shelby kìa!”
Tần Khanh và Chu Tử Ngôn
liếc nhau một cái, sau đó theo tầm mắt của Chu Hội nhìn về chiếc xe hơi
thể thao màu trắng, hình dáng chiếc xe trông như trong mấy phim viễn
tưởng, ngang dọc tứ phía.
Miệng Chu Hội há to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, cô ta lay mạnh tay Tần Khanh: “Chiếc xe siêu cấp Shelby (1) , giá thấp nhất cũng hơn năm mươi triêu đó. Ôi … đại thần đến rồi!”
Ông anh Tần Xuyên cũng thích chơi xe, Tần Khanh đương nhiên cũng biết giá
trị của chiếc Shelby này, nhưng hình như nó có vẻ không thích hợp để đi
làm …
Chu Tử Ngôn nghe xong, nghĩ nghĩ một chút, chớp chớp mắt.
Sau đó ánh mắt lóe lên tia dị thường, trong trẻo, cô mở miệng nói pha
chút xấu hổ nhưng cũng có chút hào hứng: “Đại thần? Là Tiêu đại thần
sao?”
“Dĩ nhiên, chỉ có Tiêu đại thần mới có tư cách ngồi lên
chiếc xe như thế này chứ!” Chu Hội nhíu mày: “Không đúng! Chỉ có Tiêu
đại thần mới có thể làm tăng thêm giá trị chiếc xe này thì đúng hơn.”
Chu Hội và Chu Tử Ngôn nhỏ hơn Tần Khanh hai tuổi. Là những thiếu nữ độ
tuổi hai mươi ba, vừa mới tốt nghiệp, vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết và sự phấn chấn khao khát và tò mò về thế giới mới.
Tần Khanh chỉ nở nụ cười, sau đó bước chân ra khỏi bãi đậu xe: “Đi thôi! Chị còn báo cáo chưa làm xong!”
Dọc đường đi, hai tai cô nghe đầy những thần tích của Tiêu đại thần, từ
thời đại học xuất sắc cho đến hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ cuồng
nhiệt, rồi đến các thành tích phá án. Chu Hội không tiếc lời nịnh nọt
khen anh ta đã chủ động về nước giúp đỡ quốc gia …
Đến trước cửa
phòng giải phẫu, Tần Khanh ngừng bước, quay đầu nhìn hai cô gái đang nói chuyện khí thế hừng hực lửa: “Các em muốn đi vào không?”
Chu Tử
Ngôn nghe thấy thế liền ngẩng đầu nhìn một cái, phảng phất hình như đã
có quyết tâm rất lớn: “Sư tỷ! Em cho rằng bọn em cứ thế này không phải
là một cách hay, dù là ngồi trên ghế nhà trường hay làm việc trong Cục
không có khác biệt gì mấy. Chỉ là do hiện trạng tử thi là đặc biệt hơn
một chút. Nếu đã lựa chọn là một pháp y, chúng em quyết tâm vượt chướng
ngại tâm lý.”
Chu Hội hiển nhiên không còn tiếp tục đề tài về Tiêu đại thần, ngẩng đầu sững sờ nhìn Chu Tử Ngôn, một lúc lâu sau cũng
không lên tiếng.
Tần Khanh trầm ngâm: “Cũng tốt, sớm muộn gì bọn em cũng phải đối mặt, nhưng bọn em xác định sẽ không gặp ác mộng chứ?”
Chu Tử Ngôn liên tục gật đầu.
Tần Khanh liếc qua Chu Hội: “Còn em có vào không?”
Chu Hội lắc đầu liên hồi: “Không đi được không ạ, ngày hôm qua hiện trạng tử thi khủng khiếp quá!”
Chu Tử Ngôn nghe xong sắc mặt trắng bệch, trong đầu lại liên tưởng đến tử
thi toàn thân bị giội đầy axit sunfuric, cô hơi giao động: “Sư tỷ, nếu
không chị viết tiếp báo cáo đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi!”
Tần Khanh gật đầu rời đi.
(1) Siêu xe Shelby