Nghe Tiêu Tự Trần nói vậy, Tần Khanh tròn mắt kinh ngạc, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Ý của anh là … Liên Ca anh ta…”
Tiêu Tự Trần liếc cô, từ tốn đáp: “Tôi không có nói.”
Tần Khanh nhướn mi: Vậy anh nói chỉ có thể tin tưởng anh là ý gì?
Dường như Tiêu Tự Trần đọc được nghi hoặc trong lòng cô, thản nhiên nói tiếp: “Đây là kiến thức cơ bản nhất, tôi chỉ nhắc nhở cô mà thôi.”
…
Thời tiết tháng sáu ở Syria nóng bức và hanh khô, ngay cả khi hoàng hôn nhiệt độ cũng gần bốn mươi độ. Lúc này, Tần Khanh và Tiêu Tự Trần đang ở dưới tầng hầm mát mẻ, nói gì thì nói cũng là được đãi ngộ tốt rồi.
Căn cứ được xây dựng trong một khu vực nhỏ trong rừng nhiệt đới, bên trái là những đồi cát cao thấp nhấp nhô, còn bên phải lại là rừng cây rậm rạp.
Sau khi tên thủ lĩnh lệnh áp giải ba người xuống tầng hầm, hắn triệu tập binh lính trở lại vị trí, sau đó hắn mang theo chiến lợi phẩm thu được lên lầu. Đôi giày dẫm lên bậc thang phát ra tiếng cồm cộp, rồi từ từ khuất sau ngã rẽ lên lầu hai.
Hắn đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ của mình, sau đó đóng cửa lại. Hắn vô thức khẽ ngâm nga quốc ca Syria thần thánh, cởi mũ tướng quân đặt lên chiếc ghế, hai chân bắt chéo, bắt đầu càn quét tiền tài bên trong chiến lợi phẩm.
Đầu tiên là balo của Liên Ca, giấy chứng nhận phóng viên với hàng chữ ngay ngắn, đủ loại dụng cụ quay chụp kỳ lạ cổ quái, khăn ướt, nước khoáng… Khuôn mặt ngăm đen của tên thủ lĩnh nặng trịch. Hắn mở ngăn lớn, sau đó đưa tay mò vào ngăn nhỏ sâu bên trong mới tìm thấy một chiếc ví da đàn ông màu nâu. Ngón tay thô ráp của hắn móc ra trong đó bảy tám tờ tiền. Dáng vẻ tham lam, hưng phấn từ khóe miệng tràn lên khóe mắt, sau khi đếm đi đếm lại mấy tờ tiền, hắn mới vươn tay đến chiếc ví da màu đen.
Số tiền trong này không nhiều bằng cái trước, thậm chí ở phía góc ví đã sờn, khá cũ rồi. Tên thủ lĩnh hơi thất vọng, hắn khịt mũi một cái, nhưng vẫn không quên kiểm tra kĩ chiếc ví này.
Tuy nhiên, ngay trong giây phút hắn mở ví, thanh âm ngâm nga bài quốc ca ngưng bặt, đôi đồng tử co rút. Chiếc ví bỗng chốc rơi xuống nền nhà phát ra một tiếng ‘xoạt’.
“Báo cáo!” Thanh âm hàm chứa đầy nội lực vang lên ngoài cửa.
Tên thủ lĩnh nhanh chóng hoàn hồn, hắn nhặt chiếc ví lên, lén liếc nhìn ảnh trong chiếc ví ấy một lần nữa rồi mới đặt nó bên cạnh balo Liên Ca. Hắn đứng dậy đi tới cửa mở khóa, thu hồi ánh mắt tham lam, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiền tuyến nhận được tin báo, Trung tá Nasser sẽ tới kiểm tra đột xuất, hiện tại ô-tô còn cách căn cứ năm dặm.” Tiểu binh báo cáo lưu loát, nói xong liền đưa tay chào theo kiểu nhà binh.
“Được, xuống dưới chuẩn bị.”
Tên thủ lĩnh quay đầu nhìn thoáng qua đống đồ vật bị hắn vừa lục tung, sau đó quay người đi xuống lầu.
Khoảng hai mươi phút sau, toàn thể binh lính đã tập hợp, xếp thành hai hàng ngay ngắn lối vào căn cứ. Xa xa truyền đến tiếng động cơ xe, năm phút đồng hồ sau, một chiếc xe chống đạn dừng trước cửa.
Toàn thể binh sĩ hô vang ba lần
— “Chào đón Trung tá Nasser!”
Sau tiếng hô to, một binh sĩ trẻ tuổi nhảy khỏi ghế lái, vòng ra chỗ ngồi phía sau mở cửa, một người Ả Rập râu quai nón mặc quân trang bước ra, trên bả vai hắn là quân hàm hai gạch hai sao sáng loáng khiến người ta nhức mắt.
Nasser đi đến bên cạnh tên thủ lĩnh, liếc nhìn bả vai của hắn ta, mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Báo cáo Trung tá Nasser, tôi là Arafat, là thiếu úy ở đây.”
Nasser đánh giá hắn thêm một lần nữa, gật gật đầu: “Ta nghe nói mấy ngày gần đây nhóm quân tự do lẻn vào khu vực này nên đến xem tình hình.”
Arafat giẫm mạnh gót chân, giơ tay chào theo nghi thức quân đội, sau đó dõng dạc nói lớn: “Tất cả đều bình thường, lúc nào trung tá cũng có thể đến kiểm tra.”
Nasser dùng nghi thức quân đội chào lại, sau đó xoải bước chân đi vào bên trong.
Arafat ra lệnh giải tán binh sĩ, sau đó theo sau Nasser lên lầu.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Nasser đảo mắt bao quát hoàn cảnh chung quanh căn cứ, lên tiếng hài lòng: “Xem ra cũng tốt.”
Sau đó hắn lại nhớ tới mấy năm trước, người kia đã từng nói qua một câu thành ngữ của Trung Quốc, vô thức đọc lên: “Tiến có thể công, lui có thể thủ.”
Những lời này hắn nói bằng tiếng Trung, Arafat dĩ nhiên không hiểu ý nghĩa là gì, “Báo cáo trung tá, tôi nghe không hiểu.”
Người đàn ông cười khùng khục một tiếng, đôi mắt hẹp dài xếch lên, bây giờ mới nói tiếng Anh nói: “Không cần phải hiểu, đây là tiếng Trung.”
Arafat nghe vậy vô ý thức sửa lại quân mũ, một lúc lâu sau mới nói: “Trung tá, lúc chạng vạng tối tuần tra, tôi phát hiện ra ba phóng viên người Hoa.”
“Hửm?” Nasser bước chân đi lên lầu, “Chiến sự đang quyết liệt, bây giờ mà cũng có phóng viên dám đến?”
Thanh âm của hắn tràn đầy nghi hoặc, Arafat gật đầu: “Đúng vậy, đã bị chúng tôi áp giải về căn cứ, có một người không bình thường.” Hắn nhớ tới ảnh chụp trong ví tiền, kinh nghiệm chiến đấu cũng không khỏi rùng mình một cái, suy tư một lát rồi chớp mắt nói: “Tôi nghi ngờ là phần tử khủng bố.”
Bước chân Nasser dừng lại, “Tại sao cho là không bình thường?”
Arafat vươn tay làm động tác mời, “Mời trung tá lên lầu xem qua đồ đạc thu được của bọn họ.”
Nasser sải bước chân, Arafat mở cửa một gian phòng ở giữa, phòng này tương đối rộng rãi, xoay người nói: “Xin chờ một lát.”
Sau đó hắn vào phòng của hắn, đem balo Liên Ca và ví tiền của Tiêu Tự Trần cầm ra ngoài.
Arafat đứng nghiêm ở cửa ra vào hô to một tiếng ‘Báo cáo’, được sự đồng ý của Nasser, hắn liền cầm balo đặt trước mặt vị trung tá này: “Báo cáo trung tá, những thứ này là tìm được trên người bọn họ.”
Ánh mắt Nasser nhìn vào chiếc balo, vươn tay định lấy xem trước thì lại trông thấy Arafat duỗi một tay ra, trên tay hắn là một chiếc ví tiền màu đen cũ.
Con ngươi Nasser đột nhiên co rụt lại, sau đó đứng lên đoạt lất ví tiền, nhanh chóng mở ra, trầm giọng hỏi: “Cái ví này là ở đâu?”
Arafat sững người, chứng kiến Nasser mở ví tiền ra, thậm chí gương mặt không biến sắc nhìn chăm chú tấm hình.
Hắn ta trả lời: “Tìm thấy trên người của một người đàn ông.”
“Người đâu?” Nasser buông ví tiền, nhanh chân bước ra khỏi cửa, rồi đột nhiên ngừng bước, nhíu mày nhìn Arafat.
“Giam dưới tầng hầm!”
Nasser nghe thấy thế không chờ đợi thêm giây phút nào, thậm chí cũng không hỏi là phòng nào liền vội vàng xuống lầu.
Arafat chứng kiến thần sắc của trung tá Nasser, trong lòng hắn ta trở nên kinh sợ, nhớ đến khuôn mặt đẫm máu trên tấm hình kia, hắn ta rùng mình.
Arafat là người có kinh nghiệm chiến đấu, giết người vô số, lúc hắn ta nhìn thấy khuôn mặt trên tấm ảnh trong ví tiền kia mà còn bị dọa sợ. Khuôn mặt đó, một nửa đã bị thối rữa, đầy giòi bọ; nửa khác thì máu me tung tóe, con mắt bị lồi ra, đầu lưỡi bị rút đi, thậm chí gai mềm trên đầu lưỡi giống như là cỏ bị nhổ sạch, bị bung ra phía ngoài; quan trọng hơn hết là tấm hình đó độ phân giải rất cao, dường như có thể trông thấy cả từng lỗ chân lông trên mặt.
Arafat đè nén cảm giác buồn nôn, sau đó đi xuống lầu.